Hàn Kỳ Âm không thể ngờ được rằng Mộ Dung Tuyết rời đi mà không nói tiếng nào cho cô biết. Cô ấy chỉ để lại một bức thư với hai từ 'Tạm biệt', trước đó còn dặn cô phải giao tận tay món bánh ngọt này cho Mạc Tư Huyền.
Mạc Tư Huyền nhìn chiếc bánh được trang trí đẹp đẽ, còn được làm công phu tám lớp mỏng chồng lên nhau, mỗi lớp được phết kem socola. Theo lời của Hàn Kỳ Âm thì anh chỉ không ăn cay nên cô muốn gửi gắm nhưng lời cô muốn nói vào chiếc bánh này.
Mạc Tư Huyền cầm dao cắt một miếng ra, khi dao chạm tới phần đáy thì anh lại cảm thấy cồm cộm. Hóa ra bên dưới có một tấm thiệp, anh mở nó ra, nét chữ đẹp đẽ của Mộ Dung Tuyết bên trong
"Tư Huyền
Tôi xin lỗi vì mấy ngày vừa qua đã gây ra rắc rối không nhỏ cho anh, tôi xin lỗi.
Chiếc bánh này coi như là quà tạ lỗi, tôi đã làm nó rất nhiều lần mới được, nếu anh có ghét bỏ thì cũng khoan hãy vứt đi, hãy thử nếm một miếng xem thế nào. Coi như là nể tình tôi mất bao nhiêu công sức chuẩn bị.
Chiếc bánh này có tên là Medovik, là một loại bánh ngọt ở Nga. Truyền thuyết nói rằng bánh Medovik được đích thân Hoàng đế Alexander I sai người làm ra tặng cho hoàng hậu của mình, bà là một người không thích đồ ngọt nhưng cũng phải xiêu lòng vì nó. Tôi cũng mong rằng anh sẽ thích nó.
Tạm biệt.
Mộ Dung Tuyết. "
Mộ Dung Tuyết không nói bất cứ câu nào liên quan đến tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-me-luyen-vo-han-su-diu-dang-doc-nhat/1269887/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.