"Món này được không? Hay là món này?"
Mộ Dung Tuyết chỉ vào màn hình điện thoại.
"Khoan đã Dung Tuyết, cô định nấu ăn cho Mạc Tư Huyền sao?"
"Đúng vậy."
"Nhưng mà...tôi không biết món ăn mà anh ta thích..."
"Vậy à..." Mộ Dung Tuyết ỉu xìu sau đó lại tươi rói
"Đúng rồi Kỳ Âm, cô có thể hỏi Cố Thâm mà, lão đại của cô ấy."
"Chuyện này..."
Hỏi Cố Thâm sao? E rằng hắn cũng không biết...
"Cô làm ơn giúp tôi đi mà..."
Mộ Dung Tuyết nắm lấy tay cô năn nỉ, đôi mắt to tròn chớp chớp ra vẻ đáng thương.
"Thôi được..."
Hàn Kỳ Âm đành đồng ý.
"Thật sao? Cảm ơn cô Kỳ Âm!" Mộ Dung Tuyết vui vẻ ôm chầm lấy cô
"Cô là bạn tốt nhất của tôi đó!"
Câu nói đơn giản đó không hiểu sao lại khiến cô cảm động, kiếp trước Hàn Kỳ Âm không có nhiều bạn bè, kiếp này ở ben cạnh Cố Thâm lại không có ai, tất cả tình yêu đều đặt lên hắn. Bây giờ có Mộ Dung Tuyết rồi, tâm trạng của cô cũng bớt nặng nề.
Một cô gái như Mộ Dung Tuyết tính tình ngay thẳng, dám nghĩ dám làm, lại còn thông minh xinh đẹp. Cô rất hâm mộ Dung Tuyết.
"Kỳ Âm, cô sao vậy?"
Mộ Dung Tuyết thấy Hàn Kỳ Âm sững người ra, còn nhìn chằm chằm mình thì lo lắng hỏi.
Hàn Kỳ Âm cười "Không có gì, Dung Tuyết. Chuyện này tôi nhất định sẽ giúp cô!"
"Nhưng mà..."
Mộ Dung Tuyết nhớ lại lời của Mạc Tư Huyền, lại xìu xuống.
"Sao vậy?"
Cô ngó nghiêng xung quanh, sau đó ghé tai Hàn Kỳ Âm nói nhỏ
"Hình như Mạc Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-me-luyen-vo-han-su-diu-dang-doc-nhat/1269882/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.