Xong rồi. Cô lại còn ghen tuông giận dỗi hắn nữa chứ.
Cố Thâm đột nhiên giơ tay lên, Hàn Kỳ Âm tưởng hắn sẽ đánh mình bèn nhắm tịt mắt lại, nhưng không phải. Hắn áp tay vào má cô, vuốt ve gò má ửng hồng
"Em ghen à?"
Hắn hỏi, còn kèm theo cái nhếch môi đầy giễu cợt.
Cô đỏ mặt, lắp bắp "Làm...làm gì có..."
Lời nói của cô lại một lần nữa bị nuốt lại vào trong miệng hắn, Cố Thâm hôn sâu, lưỡi hắn mặc sức chơi đùa trong miệng cô hút lấy tất cả ngọt ngào, một tay xoa nắn bầu ngực non mềm, một lúc lâu khi cô lại chìm đắm thì hắn lại buông ra.
"Tôi rất thích."
"Thích...thích gì cơ?"
Cô không hiểu.
Cố Thâm nói một câu đầy bá đạo
"Tôi cho phép em ghen."
Hàn Kỳ Âm bộc lộ sự chiếm hữu của cô đối với hắn, hắn thích điều này.
"..."
"Hàn Kỳ Âm. Em là người đầu tiên, cũng là người duy nhất mà tôi yêu đời này."
Hắn lại nói tiếp. Ôi...trái tim của cô sẽ không chịu đựng nổi mất...
Cố Thâm không biết những lời nói đó lại có sức sát thương đối với cô lớn cỡ nào. Vừa mới đau lòng mà giờ đây chỉ còn lại cảm xúc ngọt ngào, Hàn Kỳ Âm ôm lấy cổ hắn dụi dụi, hai bầu ngực no tròn cọ cọ vào người hắn, phong tình vạn chủng.
"Lão đại. Tại sao mẹ anh lại mất sớm như vậy?"
Hàn Kỳ Âm không quên hỏi.
Bàn tay Cố Thâm như có như không đặt lên ngực cô, xoa nắn nhẹ nhàng, suy nghĩ một lát rồi mới trả lời
"Trong một lần bảo vệ cho tôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-me-luyen-vo-han-su-diu-dang-doc-nhat/1269862/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.