Hàn Kỳ Âm đắn đo vừa muốn vào xem, lại sợ ngộ nhỡ không phải thứ cô nên xem. Cuối cùng sự tò mò vẫn chiến thắng lí trí, nhưng lấy gì để mở bây giờ nhỉ?
Cô tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm thấy một cái que nhỏ dưới chậu cây, tạm được. Đút cái que vào trong lỗ khóa lần mò một chút, xoay xoay, ổ khóa lâu ngày kêu cái tách mở ra.
Hàn Kỳ Âm nhẹ nhàng đi vào, bên trong tối om, cô lần mò công tắc điện bật đèn lên. Ở bên trong là một căn phòng được bài trí giản dị, mọi đồ vật đều ngay ngắn, nhìn gam màu ấm nên cô đoán chủ căn phòng này có thể là nữ.
Cố tiếp tục nhìn ngắm mọi nơi, bất chợt có một tấm rèm màu đỏ cực lớn treo ở trên tường, nó không treo ở cửa sổ mà ở đối diện chiếc giường.
Hàn Kỳ Âm chầm chậm bước tới, bỗng nhiên trông ngực đập thình thịch. Đằng sau tấm rèm này là gì đây? Cố bắt đầu đưa tay ra cầm lấy tấm rèm, cuối cùng kiên quyết kéo nó ra.
Thật sự không ngờ tới là ở phía sau lại không phải thứ gì đó ghê gớm hay sinh vật kì lạ nào đó, mà chỉ là một bức tranh. Nhưng vấn đề là đó là một bức tranh của một người phụ nữ.
Một người phụ nữ ở Cố gia sao?
Bức tranh rất lớn, người phụ nữ trong tranh còn rất đẹp, nhưng ánh mắt lại man mác buồn, khóe miệng cô khẽ nhoẻn cười, mái tóc dài suôn mượt kết hoa, trên người là bộ váy hoa dài.
Nhìn cô ấy cũng không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-me-luyen-vo-han-su-diu-dang-doc-nhat/1269860/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.