Một lúc sau Cố Thâm mới chịu buông cô ra, gò má Hàn Kỳ Âm đỏ bừng lên, cả người trắng nõn mềm mại, chỉ có gò má hồng hồng kì lạ, tố cáo cảm xúc của cô lúc này.
"Lão đại...tại sao anh lại ở đây?"
Hàn Kỳ Âm lí nhí hỏi, một tay Cố Thâm vẫn vuốt ve bờ môi vừa bị hắn hôn đến căng mọng.
"Tôi thích."
Vẫn là câu trả lời bá đạo quen thuộc.
Cô hơi bĩu môi nhỏ, Cố Thâm thoải mái dựa người vào ghế
"Tôi chuẩn bị cho em căn phòng này. Nếu em muốn thì có thể ra ngoài chơi, có điều cần ở trong phạm vi Cố gia, đừng đi xa quá."
Hàn Kỳ Âm nghe Cố Thâm nói mà sững sờ cả người, đây...đây là hắn để cho cô tự do làm điều mình muốn sao...?
"Lão đại...có phải em đang mơ không...hay là em đã đắc tội với anh điều gì? Có phải sau đó em ra ngoài anh sẽ trừng phạt em..."
Cô xúc động đến không tin vào tai mình, phải hỏi lại hắn.
Cố Thâm "Tôi không nói hai lần. Còn nữa, em không mơ."
Hắn bẹo vào má cô một cái, "Luyện tập xong mới được đi chơi."
Hàn Kỳ Âm nhìn vào mắt hắn, xác nhận đúng là hắn không nói đùa, nụ cười mới trên môi cô mới dần dần tươi tắn, kích động ôm lấy cổ hắn
"Cảm ơn anh! Lão đại!"
Giọng nói của hắn vang lên bên tai cô
"Luyện tập chăm chỉ. Đừng làm tôi thất vọng."
Hàn Kỳ Âm gật đầu lia lịa, sờ thấy mái tóc của hắn vẫn còn ướt, khuya như vậy rồi hắn mới tắm sao? Còn vết thương...
"Để em lau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-me-luyen-vo-han-su-diu-dang-doc-nhat/1269849/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.