Chương trước
Chương sau
Cố Thâm im lặng không trả lời, Hàn Kỳ Âm bày ra bộ mặt đáng thương, chớp chớp mắt nhìn hắn. Lát sau hắn mới lên tiếng
"Không có lần sau."
Để cho cô phải đi ăn trộm để lo cho hắn, trong lòng Cố Thâm vô cùng bứt rứt khó chịu.
Thuộc hạ của hắn mà phải đi ăn trộm. Là lão đại mà không lo được cho cô, hắn đã cảm thấy không vui rồi.
Hàn Kỳ Âm mỉm cười với hắn, ánh mắt long lanh. Cuối cùng hắn đã chịu đồng ý. phải biết rằng Cố Thâm chịu dẹp cái tôi sang một bên là đã vô cùng khó tin rồi.
Trước giờ hắn luôn là người nắm đằng chuôi, nào có chịu nhường nhịn ai bao giờ.
Vậy mà ở bên cạnh Hàn Kỳ Âm. Hắn đã từng chút một nhẫn nại và chấp thuận cô.
"Vậy để tôi xem vết thương cho anh nhé."
Cô nói, rồi chầm chậm vạch áo của hắn lên, cởi lớp vải băng bên ngoài ra. Vết thương sau cuộc chiến vừa rồi lại bị chảy máu, Hàn Kỳ Âm bèn đổ một ít nước muối ra bông rồi chấm chấm lên vết thương, cảm nhận được cơ bắp của hắn gồng lên dưới bàn tay. Trong lòng cô lại dâng lên từng đợt đau lòng khôn xiết.
Hàn Kỳ Âm dịu dàng từng chút một xử lí vết thương cho hắn, chốc chốc còn thổi nhẹ. Từ góc độ này hắn chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của cô, Cố Thâm đứng im cho cô tùy ý xử lí, nếu cô biết rằng trước đây ngoài Mạc Tư Huyền được chưa thương cho hắn ra, bất cứ ai đều không được động vào vết thương trên người hắn, thì cô hẳn sẽ cảm thấy sợ hãi...
Nhưng Cố Thâm lại không thấy khó chịu vì sự động chạm này của cô. Kể từ sau lần trở về từ kim tự tháp, trong lòng hắn đã có sư thay đối với cô rồi, hắn không còn cảm thấy cô chướng mắt nữa. Và không chướng mắt của hắn đồng nghĩa với cô là người của hắn.
Càng về sau ham muốn chiếm hữu của hắn đối với cô càng lớn. Hắn không cần biết cô cảm thấy như thế nào, chỉ cần hắn cảm thấy như thế nào. Hắn muốn cô. Trói chặt cô ở bên cạnh mình cả đời.
Cố Thâm chỉ muốn một mình Hàn Kỳ Âm.
"Xong rồi."
Hàn Kỳ Âm buộc lại bông băng mới sạch sẽ ở vết thương cho Cố Thâm, tấm vải cũ đã bị thấm máu nên cô đã vứt đi.
"Lão đại, anh...ưm..."
Câu nói "anh có đau không...."cô còn chưa kịp nói hết thì nụ hôn của Cố Thâm đã ập xuống mạnh mẽ.
Hắn kéo mạnh cô vào trong lòng rồi nháy mắt đặt môi xuống, một tay đỡ sau gáy còn một tay ôm lấy eo cô. Hàn Kỳ Âm hốt hoảng chỉ lo tránh va phải vết thương của hắn, đầu lưỡi của Cố Thâm mạnh bạo tiến vào ngấu nghiến đôi môi ngọt ngào của cô. Tâm trí cô từ bất ngờ chuyển sang lay động vì nụ hôn của hắn.
Mạnh bạo. Cuồng dã. Giống như cướp đoạt lấy...
Nhưng trái tim cô lại cảm thấy rung động vì sự mạnh mẽ bá đạo này của hắn, Hàn Kỳ Âm nhắm mắt lại đưa hai tay lên vòng qua cổ hắn ôm lấy, thì ra cảm giác khi thích một người là như thế này...hồi hộp, lo lắng, ngượng ngùng,..tất cả những xúc cảm đó như hòa cùng với nụ hôn của hắn...
"A..."
Cố Thâm càng hôn sâu hơn khiến cô run rẩy đứng không vững, gò má đã đỏ bừng lên, hàng mi cong cong hơi run run. Hắn bấy giờ lại chuyển sang nhẹ nhàng hơn, giống như hưởng thụ làn môi ngọt ngào của cô.
Trong tình thế này, rõ ràng bọn họ không có thời gian để thân mật, nhưng Cố Thâm không quan tâm. Hắn chỉ biết hắn muốn thì sẽ hôn cô.
"Hàn Kỳ Âm. Em là người phụ nữ của Cố Thâm này..."
Hắn hơi rời môi ra khỏi, nhưng khoảng cách gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở nam tính của hắn...
"Vâng..."
Cô nhỏ nhẹ đáp lại hắn.
"Tôi muốn em. Cả thể xác và linh hồn đều thuộc về tôi."
Cố Thâm bá đạo tuyên bố.
Cả thể xác và linh hồn...
Rốt cuộc là hắn phải bá đạo đến mức nào mới có thể khiến cả linh hồn của cô thuộc về hắn?
(Linh hồn ở đây có thể hỉu là ♥️ nha các ty)
"Linh hồn của tôi nặng lắm. Lão đại có cần không?"
Cô mỉm cười tinh nghịch với hắn.
Ánh mắt màu hổ phách chăm chú nhìn cô
"Chỉ cần tôi muốn."
Thanh âm của hắn vang lên, đồng tử Hàn Kỳ Âm phản chiếu gương mặt đẹp như tượng tạc của hắn, trái tim cô như có một dòng mật ngọt chảy qua...
"Sao anh đột nhiên nói như vậy...?"
Hàn Kỳ Âm vẫn ôm lấy cổ hắn, hỏi.
Bình thường Cố Thâm sẽ không giải thích, nhưng bây giờ vì tâm trạng tốt nên hắn sẽ 'tốt bụng' nói cho cô biết
"Vì em là của tôi. Tôi muốn mọi thứ của em đều thuộc về tôi. Bao gồm cả linh hồn cũng phải hướng về phía tôi."
Hàn Kỳ Âm hơi bĩu đôi môi nhỏ xinh. Nếu là trước đây thì cô sẽ nghĩ Cố Thâm thật độc tài, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy sự bá đạo chiếm hữu này không hề độc tài chút nào. Mà hắn đang bộc lộ cảm xúc đối với cô.
Chỉ là cách nói của hắn thay bằng hành động và tính chiếm hữu.
Cố Thâm không biết yêu là gì. Yêu không có trong thế giới của hắn. Hắn chỉ biết rằng nếu hắn thích một thứ gì đó thì hắn sẽ thể hiện ra bằng sự chiếm hữu của mình.
Nhưng sự chiếm hữu mong muốn có cả linh hồn, là sự chiếm hữu mãnh liệt nhất từ trước đến giờ của hắn. Có nghĩa là Hàn Kỳ Âm chính là người hắn để tâm nhất, mong muốn nhất, mong muốn đến cả linh hồn cô.
Nếu như người khác không hiểu hắn thì sẽ sợ hắn, còn đã hiểu hắn, thì sẽ phục tùng hắn.
Bởi vì hắn quá bá đạo. Một khi Cố Thâm đã nói điều gì là hắn sẽ thực hiện, một khi hắn đã muốn có cái gì, là hắn sẽ có.
.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.