Cố Thâm nhìn cô không đáp, Hàn Kỳ Âm cuối cùng cũng nói ra chuyện tập tài liệu bí mật kia. Vừa nói cô vừa quan sát sắc mặt hắn, nhưng Cố Thâm không hề tức giận mà chỉ có biểu cảm lạnh lùng. 
"Lão đại...tôi không cố ý...lúc đó tôi định trả lại cho Mạc Tư Huyền rồi...Nhưng mà..." 
Cô không thể nói là cô cũng muốn xem nó chứ... 
"Nhưng mà thế nào?" 
"Nhưng mà...tôi sợ bị anh trừng phạt...nên mới không dám nói, nếu như anh không biết, thì sẽ coi như không có gì..." 
Cố Thâm nghe xong không nói gì, Hàn Kỳ Âm sợ hắn đang tức giận, thế là bèn giơ ba ngón tay lên thề độc 
"Lão đại. Tôi cam đoan mình chưa nói chuyện này ra với ai, tôi thề sẽ không bao giờ nói ra." 
Chứng kiến bộ dạng đó, Cố Thâm ghé vào tai cô nói 
"Chỉ có người chết thì mới có thể giữ được bí mật thôi." 
Cô rùng mình một cái, người...chết sao... 
"Lão đại...anh đã hứa không giết tôi rồi mà..." 
Hàn Kỳ Âm nước mắt lưng tròng, nắm lấy bàn tay hắn cầu xin. 
"Tôi chỉ nói không giết em lúc đó." 
"Lão đại..." 
Cố Thâm "Vậy em tính làm gì để chuộc tội?" 
Hàn Kỳ Âm chớp chớp mắt, vậy là hắn tha cho cô sao? Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được gỡ xuống, cô thầm thở phào một hơi rồi nói 
"Lão đại. Anh muốn tôi làm gì cũng được." 
Ánh mắt Cố Thâm dường như lóe lên một tia sáng, ngón tay hắn vuốt ve bờ môi cô, giọng nói mang tư vị nguy hiểm 
"Còn phải xem tâm trạng của tôi và thành ý của em thế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-me-luyen-vo-han-su-diu-dang-doc-nhat/1269822/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.