Cố Thâm đi lướt qua cô, thả cho cô một câu bằng chất giọng lạnh lẽo quen thuộc
"Nếu cô còn cười giả tạo như thế thì đừng mong sẽ được ăn."
Nói xong, hắn chễm chệ ngồi xuống ở vị trí chính giữa bàn ăn, hai bên là Hàn Kỳ Âm với nụ cười cứng đờ trên môi và bốn người Tư Duệ, Hàn Thước, Khang Duật. Mạc Tư Huyền.
Một thuộc hạ của Cố Thâm thấy hắn ngồi xuống thì liền đặt khăn ăn xuống cho hắn. Cố Thâm tao nhã cầm ly rượu vang đưa lên miệng uống một ngụm, Hàn Kỳ Âm nghe lời hắn không cười nữa mà treo bộ mặt nghiêm túc lên. Nhưng hắn vẫn không bỏ qua cho cô
"Thu lại cái bản mặt cau có đó của cô."
Hàn Kỳ Âm cố gắng nhẫn nhịn, quay sang nói với hắn bằng một giọng dễ nghe nhất có thể
"Lão đại. Rốt cuộc anh muốn tôi phải làm gì mới có thể khiến anh hài lòng? Tôi cười thì anh nói tôi giả tạo, tôi nghiêm túc thì anh lại bảo tôi cau có."
Đến khuôn mặt của chính bản thân cô mà hắn còn muốn quản, đúng thật là quá bá đạo rồi.
Nhìn Hàn Kỳ Âm đang cố tỏ ra kìm chế, nhưng lời nói lại như con nhím xù lông. Cố Thâm chậm rãi đặt ly rượu xuống bàn, chính thức nốc ao cô bằng một câu nói khác
"Biểu cảm của cô làm ảnh hưởng tới tâm trạng của tôi."
Hàn Kỳ Âm lúc này đã không nhịn nổi nữa, cô đứng phắt dậy nói
"Vậy tôi sẽ đi để tránh ảnh hưởng tới tâm trạng của lão đại!"
Trong lòng thầm nguyền rủa hắn. Cái gì mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-me-luyen-vo-han-su-diu-dang-doc-nhat/1269792/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.