Nam Huyền Dạ xót xa hôn lên vầng trán của cô, cất giọng trầm thấp dịu dàng
"Bảo bối, em sao vậy?"
"Dạ..."
Thời Ninh muốn thú nhận tất cả, nói rằng mình đã luôn yêu anh, nhưng cô sợ anh biết được sự thật sẽ không còn yêu cô nữa...
Cô há miệng ra mà nước mắt cứ rơi không ngừng. Nam Huyền Dạ làm sao mà chịu nổi, anh vừa hôn cô vừa dỗ dành cô.
"Bảo bối, em đừng khóc, anh rất đau lòng."
"Có chuyện gì thì nói anh nghe, được không?"
Thời Ninh nhìn anh, ánh mắt người đàn ông này luôn luôn chứa đựng yêu thương vô hạn dành cho cô, vậy mà tại sao cô lại không nhận ra cơ chứ?
Trái tim cô đau đớn từng hồi, Thời Ninh nói trong nước mắt
"Dạ...em xin lỗi vì đã nhận ra quá muộn..."
"Bảo bối, đừng khóc nữa mà...nếu em không muốn, anh sẽ không ép em nữa."
Bên môi anh nở một nụ cười khổ, anh nói
"Em có thể nào suy nghĩ lại một lần, cho anh một cơ hội...cơ hội để anh yêu em có được không?"
Nam Huyền Dạ vừa đau đớn vừa yêu thương nhìn cô, anh tưởng là cô sẽ lại rời xa anh. Người đàn ông này đã phải chịu tổn thương đến mức nào khi mà phải cầu xin cô như thế? Một lão đại như anh, dành tất cả tình yêu cho một người con gái, Thời Ninh từng cảm thấy hận anh nhưng bây giờ cô lại hận chính bản thân mình.
"Anh thật là ngốc!"
Thời Ninh mắng anh, ôm cổ anh rồi áp môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-cam-do-chi-mang/2322270/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.