Nam Huyền Dạ ôm cô vào trong phòng chủ tịch, còn sai người đem quần áo về Nam gia rồi. Anh ngồi xuống ghế, đặt cô ngồi trên đùi mình, vẻ mặt cô vẫn không chút cảm xúc, cũng chẳng buồn chống đối nữa.
"Bảo bối, em giận anh sao?"
Anh xoa đầu cô đầy dịu dàng.
Giận sao? Cô giận thì sẽ làm gì được anh chứ?
Nam Huyền Dạ thấy cô không phản ứng gì, trong lòng lại thấy buồn bã.
"Bảo bối, anh có một món quà cho em đấy."
Anh hôn nhẹ một cái vào gò má mịn màng của cô, mỗi lần chạm vào cô là anh lại lưu luyến muốn nhiều hơn. Nhưng lần này chỉ đành buông ra.
Anh nói xong, cô vẫn như cũ không buồn liếc mắt. Nam Huyền Dạ ra lệnh cho người mang đồ vào, một cây đàn piano cỡ lớn còn thuộc vào hàng hiếm trên thế giới mà cô hồi trước từng ao ước, để xuống.
Thời Ninh vừa nhìn thấy, ánh mắt hơi sóng sánh lay động, biểu cảm nhỏ nhất của cô cũng không qua nổi mắt anh, anh ghé vào tai cô nói nhỏ đầy thân mật.
"Bảo bối, em có thích không? Anh đã sai người phải tìm bằng được cây đàn này cho em..."
"Năm xưa, khi nhìn em đánh đàn, chính vào khoảnh khắc em xinh đẹp cùng tỏa sáng trên sân khấu đó thì trái tim anh đã thuộc về em rồi."
Anh nói, hơi thở bạc hà nồng đậm.
Thời Ninh nắm chặt tay, đáng lẽ cô có chút cảm động vì những chuyện anh đã làm cho mình nhưng câu nói đó đã khiến cô nhớ lại cũng chính vào cái ngày đó, cuộc đời cô đã hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-cam-do-chi-mang/1743484/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.