"Bảo bối..."
Nam Huyền Dạ nhìn cô, đau lòng.
"Đừng gọi tôi là bảo bối!"
Mỗi khi anh cất tiếng gọi cô như thế và dùng ánh mắt đó nhìn cô, Thời Ninh càng ấm ức hơn.
Anh không biết cô đã biết những gì, nhưng giữa bọn họ bây giờ đang là những hiểu lầm rất lớn rồi.
"Bảo bối, anh sẽ bù đắp cho em."
"Tôi chỉ muốn rời khỏi anh mà thôi."
Cô hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng. Ban nãy bởi vì quá kích động mà không chú ý rằng Thời Kính Đình cũng đang ở đây.
Cô nhìn sâu vào trong mắt anh
"Nam Huyền Dạ, anh có thể buông tha cho tôi không?"
Mặc dù đã biết câu trả lời nhưng cô vẫn muốn hỏi, ánh mắt anh thâm trầm, lạnh lùng, sâu hút không thấy đáy
"Không thể."
Khóe môi Thời Ninh nhếch lên rất nhẹ.
Cô ngồi xuống ghế thôi không nói thêm gì nữa, tựa như một con búp bê không hồn.
Nam Huyền Dạ ngồi đối diện cô, ra hiệu cho người hầu trải khăn ăn cho cô. Thời Ninh cầm nĩa lên xiên vào miếng thịt rồi đưa nó vào miệng nhai chậm rãi, miếng thịt trong miệng không có bất cứ mùi vị gì, bầu không khí giữa hai người hoàn toàn yên lặng. Cho đến khi anh đã ăn xong mà cô vẫn đang nhai miếng thịt ban đầu còn chưa nuốt xuống, Hoắc Lãnh không đợi được nữa, nhỏ giọng báo cáo cho anh
"Lão đại, bên Nam gia có động tĩnh."
Gương mặt anh nghe xong không có một chút cảm xúc nào.
Nam Huyền Dạ tao nhã dùng khăn ăn lau miệng, đứng dậy khỏi ghế
"Bảo bối, anh đi xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-cam-do-chi-mang/1743468/chuong-52.html