"Dạ, tôi..."
"Sao em vẫn còn xưng tôi được?"
Nam Huyền Dạ bỗng nhiên làm mặt nghiêm nghị.
Dáng vẻ cô bối rối không biết nên làm thế nào.
"Chúng ta thế này thì nhanh quá..."
"Không nhanh."
Anh lập tức ngắt lời cô.
"Bảo bối, em quên là mình không nhớ được gì ư? Lúc trước chúng ta rất yêu nhau đấy."
Thời Ninh suy nghĩ giây lát
"Tôi muốn nói với Ôn Hạo đã, vì dù gì anh ấy cũng đã chăm sóc tôi thời gian qua."
Cô không muốn mình dây dưa với anh trong khi vẫn còn quan hệ với Ôn Hạo. Anh ấy đã cứu cô, cho nên cô muốn giải thích rõ với Ôn Hạo.
"Bây giờ anh làm việc đi, tôi đi ra kia ngồi."
Thời Ninh đứng dậy khỏi lòng anh, không nhìn thấy ánh mắt Nam Huyền Dạ tối sầm xuống.
Cô đi đến ghế sô pha ngồi, sau đó lật giở mấy quyển tạp chí trên bàn ra xem, toàn là tạp chí về kinh tế. Còn Nam Huyền Dạ không rời mắt khỏi cô, trong đầu anh đang thầm tính toán, bây giờ chỉ cần nhấc máy lên gọi một cú điện thoại là cả Ôn gia sẽ bay màu, có điều nếu mà Thời Ninh biết được chắc chắn sẽ giận anh, mà anh thì lại đang muốn bắt đầu một khởi đầu mới, không muốn cô hận anh như lúc trước.
Bảo bối cho dù bị mất trí nhớ, tính cách vẫn rõ ràng quyết liệt như vậy.
Thời Ninh cố lật giở mấy quyển tạp chí kinh tế nhưng lại chẳng có chứ nào lọt vào đầu, bởi vì cái ánh nhìn chăm chú kia của Nam Huyền Dạ, cô không cần nhìn cũng cảm nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-cam-do-chi-mang/1743441/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.