Thời Ninh vẫn chưa quen lắm với sự thân mật quá mức này, cô đẩy anh ra, nói nhỏ.
"Được rồi...bây giờ anh có thể chở tôi về Ôn gia được không? Tôi muốn nói với Ôn Hạo một tiếng, anh ấy bây giờ chắc đang lo lắng lắm."
Cô vẫn nên nói với Ôn Hạo một tiếng thì hơn.
Nhưng vừa nhắc đến Ôn Hạo, ánh mắt của Nam Huyền Dạ đã trở nên thâm trầm đáng sợ, cô không nhìn thấy. Lúc anh nhìn sang cô thì lại khôi phục bộ dạng âu yếm như ban đầu.
"Được."
Anh ôm eo cô, cọ mặt vào cổ cô hít hà một cái, Thời Ninh ngại ngùng lúng búng nói
"Anh mặc quần áo vào đi."
Nam Huyền Dạ thật sự cứ muốn ôm bảo bối mãi như thế này không buông, nhưng anh còn có nhiều vấn đề cần giải quyết, vậy nên kìm lòng lại buông cô ra.
Anh mở ngăn tủ, lấy ra chiếc vòng kim cương hồi trước, đeo nó vào tay cho cô, sau đó còn hôn lên mu bàn tay cô một cái
"Bảo bối, đây là vòng tay anh tặng cho em, em có thích không?"
Thời Ninh chăm chú nhìn nó, chiếc vòng tay tinh xảo đẹp đẽ càng như phát sáng trên cổ tay trắng ngần của cô, còn được đính một ngôi sao nhỏ.
"Sao anh biết tôi thích ngôi sao nhất?"
"Bởi vì anh rất yêu em, bảo bối. Nếu em muốn, anh có thể hái cả sao trên bầu trời xuống cho em."
Thời Ninh càng đỏ mặt hơn, mân mê lấy nó, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng anh vẫn có thể nghe thấy
"Tôi thích lắm. Cảm ơn anh."
Nam Huyền Dạ thở phào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-cam-do-chi-mang/1743439/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.