Nam Huyền Dạ tựa người vào ghế sau, tay ôm lấy bên bụng trái, máu chậm rãi thấm ướt áo sơ mi đen, nhưng gương mặt anh vẫn lạnh lùng bình thản.
Mùi máu tanh chầm chậm lan ra, Hoắc Lãnh ngửi thấy, liếc qua sắc mặt của Nam Huyền Dạ vẫn bình thường nhưng một tay anh lại đang ôm lấy bụng.
"Lão đại...anh bị thương rồi?"
"Vết thương nhỏ thôi."
Nam Huyền Dạ nhàn nhạt nói.
Đối với Nam Huyền Dạ, cho dù bị bom nổ đạn bắn thì vẫn là vết thương nhỏ.
Trên người anh chỉ có duy nhất một vết thương, đó là ở trong trái tim.
Hoắc Lãnh cho xe chạy nhanh hơn về biệt thự Nam gia, còn gọi bác sĩ riêng. Vết thương dài gần mười centimet, còn sâu. Lúc bác sĩ định tiêm thuốc tê cho anh rồi mới khâu lại thì anh lại nói không cần, thế là ông ta đã khâu cho anh mà không cần tới thuốc tê.
Làm bác sĩ bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên ông ta thấy có người kháu mười mũi mà không cần tới thuốc tê.
"Lão đại, xong rồi ạ."
Nam Huyền Dạ gật đầu, nhắm mắt tựa người vào ghế nghỉ ngơi. Hoắc Lãnh dẫn ông ta ra về, còn dặn dò không để lộ chuyện lão đại bị thương ra ngoài.
Ánh đèn bên ngoài phòng khách không nghe thấy âm thanh nào thì tắt phụt một cái, chỉ còn tiếng thở rất nhẹ của anh.
Lại trải qua một ngày nữa.
Hôm nay là ngày thứ sáu mươi hai.
*
*
*
Máy bay cuối cùng cũng cất cánh trên bầu trời xanh ngắt, hai ngày qua Kumagi đã "dọn dẹp" lại một phen ở Tokyo, tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-cam-do-chi-mang/1743435/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.