Xán Liệt xoay người chuẩn bị đi vào đã thấy Chung Nhân đứng ở cửa sổ, mặt vô biểu tình nhìn người đi tới.
“Anh, người kia có phải là Biện Bạch Hiền không?”
“Cậu đừng quản nhiều như vậy, vào đi.” Xán Liệt không muốn nói cho Chung Nhân, với tính cách hay kích động của hắn sẽ làm mọi chuyện thêm nhiễu loạn.
“Anh, người kia sao có thể ra tay đánh người a, cho dù anh đã xin lỗi hắn cũng không thể ra tay đánh người a.”
Hiển nhiên Chung Nhân chỉ thấy Bạch Hiền đánh Xán Liệt, không nghe được những lời mà Xán Liệt nói trước đó.
“Đây là chuyện của anh và hắn, cậu đừng nhúng tay vào.”
“Anh ” Chung Nhân có điểm hổn hển, “Tên đàn ông bên cạnh có phải là tình mới của hắn không, thực sự là buồn cười.”
“Cậu đừng xen vào việc của người khác, anh đây đủ phiền rồi.”
Nói xong Xán Liệt không nhịn được tiêu sái đi vào, đã đủ phiền phức lại bị hỏi như ép cung. Vừa rồi cũng trách mình nhất thời tức giận, lại khiến quan hệ của mình và Bạch Hiền cứng đi rồi.
“Hanh, anh không nói em tự mình đi tìm.”
Sau khi lên xe Bạch Hiền vẫn cúi đầu không rõ biểu tình, điều này làm cho Thế Huân thực sự lo lắng.
“Thế Huân, tạm thời khoan đưa tôi về nhà, hiện tại tôi không muốn ba mẹ thấy bộ dạng này của tôi.”
Bạch Hiền thấp giọng nói.
“Được rồi, chúng ta khoan vội về nhà.”
Thế Huân cho xe chạy đến bờ sông, cùng Bạch Hiền ngồi trên băng ghế ở bên bờ sông.
Đêm vắng vẻ, Thế Huân biết Bạch Hiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-thu-tich-mich/1489071/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.