Yên lặng ăn xong cơm tối Bạch Hiền muốn đi dọc theo bờ sông, Xán Liệt ngầm đồng ý. Thế nhưng hai người đi ven bờ sông đều không nói lời nào, bầu không khí có vẻ là lạ.
“Xán ”
“Bành ”
Bạch Hiền vừa góp đủ dũng khí để nói, không nghĩ đến pháo hoa hai bên bờ sông đột nhiên bùng sáng.
Hai ánh mắt đều nhìn về phía pháo hoa rực sáng.
Pháo hoa tuy đẹp nhưng lại quá ngắn ngủi, nhưng Bạch Hiền vẫn mong muốn lưu giữ ký ức tươi đẹp ngắn ngủi ấy.
Nghiêng đầu Bạch Hiền nhìn về phía Xán Liệt, hắn xuất thần ngắm nhìn pháo hoa, trong mắt lộ ra sự ôn nhu vô tận, tựa hồ những ánh sáng lấp lánh của pháo hoa đang đưa hắn về những hồi ức đẹp nhất, chỉ là trong hồi ức ấy diễn viên không có tên cậu.
Bạch Hiền vui vẻ vì Xán Liệt nói bắt đầu thử tiếp thu mình, mỗi ngày đều trở về cùng nhau ăn cơm, cùng đi thăm Phác mẫu. Thế nhưng lại không nói một lời khiến cho những bữa cơm đều cô đơn như ngày nào, hai người chỉ yên lặng ăn cơm, xem TV và ngủ, không có nói với nhau quá một câu.
Bạch Hiền cười khổ, đây chẳng khác gì thay đổi phương thức dằn vặt mình.
“Bạch Hiền, ngây ngốc gì thế?.”
Phác mẫu ngồi bên người gọi Bạch Hiền, ngày hôm nay Xán Liệt phải tiếp đãi khách đến tối mới về, Phác mẫu liền tới đây chơi với Bạch Hiền.
“Có việc gì ạ?” Bạch Hiền hỏi.
“Bạch Hiền gần đây con và Xán Liệt thế nào rồi?” Phác mẫu cười hỏi.
“Tốt a, bọn con vẫn tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-thu-tich-mich/1489048/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.