Buổi tối Bạch Hiền lại một mình trở lại căn nhà quạnh quẽ, làm vài món canh rau đơn giản nhưng nhìn thức ăn trên bàn lại không muốn ăn.
Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, Bạch Hiền không biết là ai liền đi mở cửa, không ngờ đó là Phác Xán Liệt đã hai ngày rồi chưa về nhà.
“Anh sao lại trở về.” Bạch Hiền khiếp đảm nhìn Xán Liệt nói.
Phác Xán Liệt hai tay để trong túi quần, nhướng mày cười khẽ, “Thế nào, đây là nhà của tôi sao tôi lại không thể về.”
“Không có, tôi không có ý này, tôi... ”
“Biện Bạch Hiền, cậu thật có năng lực a, đâm thọc tới chỗ mẹ tôi, tôi không về nhà thì sao nào, cậu lại giống như một nữ nhân đi tìm mẹ tôi khóc lóc kể lể.”
“Tôi không có.” Bạch Hiền vội vàng biện giải, thế nhưng cậu biết biện giải thế nào cũng là vô ích.
“Hiện tại tôi đã trở về, nhìn cậu như quả khổ qua nhớ tôi ngay cả cơm cũng ăn không vô.”
Ánh mắt Phác Xán Liệt hung ác độc địa nhìn chằm chằm Bạch Hiền vẫn cúi đầu, Bạch Hiền hai tay nắm chặt ẩn nhẫn chịu đựng.
“Cậu trách tôi cả đêm không về nhà không làm được trách nhiệm của người chồng sao?”
Bạch Hiền á khẩu không trả lời được, cậu biết khi đối mặt với chuyện Phác Xán Liệt làm khó dễ thì không nên phản kháng, phản kháng chỉ là phí công và sẽ chỉ làm cho Phác Xán Liệt nghĩ buồn cười, hắn chỉ nghĩ mình là một con cừu non để hắn cười nhạo hiếp đáp.
“Được, cởi y phục ra!”
“Cái gì!”
Bạch Hiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-thu-tich-mich/1489035/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.