Thiên Đài Ma Cơ thấy Từ Văn đứng thộn mặt ra không đáp, nàng cất giọng ai oán hơn hỏi lại :
- Từ Văn! Ngươi hà tiện cả đến câu trả lời ta nữa ư?
Từ Văn phải cố gắng lắm mới nén được mối xúc động trong tâm hồn, chàng đánh bài liều đáp :
- Tiểu đệ chẳng còn điều chi nữa mà nói.
Hai người đứng lẳng lặng không ai nói gì đến một khắc, nhưng trong sự trầm lặng khó thở này, tâm hồn mỗi người đều bị đau khổ do một nguyên nhân khác nhau. Sau cùng Thiên Đài Ma Cơ buông tiếng thở dài nảo ruột tưởng đá cũng phải động lòng. Nàng nghẹn ngào nói :
- Đệ đệ! Kể ra ta không nên thế này mới phải... Ta đã nói chỉ mong trong lòng đệ đệ có hình ảnh ta, ta không nghĩ đến cách chiếm con người đệ đệ. Phải rồi! Ngày trước đệ đệ đã chung tình với thiếu nữ áo hồng. Bây giờ đệ đệ lại thuộc về Tưởng Minh Châu, ta nhịn không nổi lòng ghen tức mà cũng phải nhịn. Đệ đệ cứ yêu thương người mình yêu, rồi kết hôn với y. Nhưng ta xin đệ đệ... đừng đối đãi với ta như vậy. Ta đã nghĩ cả đến chuyện hờn giận đệ đệ mà không hờn giận được... Ta lại thất bại một lần nữa!...
Hai hàng lệ trào ra như suối ngọc. Mỗi tiếng nói là một giọt nước mắt nhỏ xuống. Nó bao hàm biết bao nhiêu là tình ý chân thành, khẩn cầu. Nó cũng giống như những mũi kim nhọn đâm vào trái tim Từ Văn. Tâm thần chàng rung động mãnh liệt, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-thu-phat-tam/2049604/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.