Từ Văn ngạc nhiên hỏi lại :
- Tại sao vật đó vào tay người khác lại thành phế vật?
Diệu Thủ tiên sinh nghiêm nghị đáp :
- Tín vật này của Tưởng Úy Dân. Nhưng họ có lề luật là kẻ cầm vòng tay ngọc phải đúng dung mạo, người ta mới tin và lấy tiền cho. Mỗi khi vòng tay này đưa cho ai để làm tín vật, thì họ đã thông tri đi các nơi phải coi người và tín vật có phù hợp, mới trao tiền. Nếu không thế thì Tưởng Úy Dân dù có giàu nhất thiên hạ, cũng đến khuynh gia bại sản vì bị người lừa đảo.
Về điểm này Từ Văn không biết tới. Nhưng chàng nghe thấy rất hợp lý. Diệu Thủ tiên sinh lại hỏi tiếp :
- Vấn đề không phải ở chỗ lợi dụng chiếc vòng tay này bằng giá trị của nó, mà chính là để tỏ tâm ý với người mà Tưởng Minh Châu đã tặng cho, đúng thế không?
Từ Văn cứng họng không biết nói thế nào. Chàng nghe lời Diệu Thủ tiên sinh cảm thấy vấn đề càng thêm phần phức tạp. Bất luận Tưởng Minh Châu còn có tâm sự nào khác, chàng cũng phải tìm thấy vòng tay để trả lại nàng.
Thiên Đài Ma Cơ bật lên tiếng cười trong trẻo nói :
- Vòng tay vào tay người khác sẽ thành phế vật, nhưng nó vào tay các hạ thì lại khác.
Diệu Thủ tiên sinh hỏi :
- Ngươi nói thế nghĩa là sao?
Thiên Đài Ma Cơ đáp :
- Vì các hạ có thuật thay đổi dung mạo tuyệt diệu...
Từ Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-thu-phat-tam/2049573/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.