“Lý muội muội.” Hạ Chi Hà ý vị sâu xa nói, “Chuyện này không thể chỉ cầu xin một câu là có thể chấm dứt được, muội có biết đồ bị vỡ có giá trị bao nhiêu không? Tuy tỷ tỷ không biết rõ ràng, nhưng ước chừng cũng phải lên đến mấy chục vạn lượng. Haiz, nói đến, dì cũng thật sự là yêu thích Lý muội muội, có mấy món đồ tốt trước kia Dao muội muội nói là thích mà dì còn không cho, lại đem để trong phòng Lý muội muội, dì nói, chỉ có người trong trẻo hiền lành như Lý muội muội mới hợp với mấy món đó, nhưng ai mà ngờ mới được hai ngày đã bị đập cho vỡ nát hết cả, đúng là quá đáng tiếc. Như vậy thì cũng thôi đi, nhưng bao nhiêu bạc như vậy, muội muội nói xem dì làm sao bù đắp vào sổ sách cho đủ? Không lẽ một mình dì phải lấy tiền riêng mà bù sao?”
Lão thái thái nghe vậy, ánh mắt nhìn Hạ Chi Hà bất giác lạnh đi mấy phần. Dù bà lớn tuổi, có một số việc cũng hồ đồ rồi, nhưng vẫn nhạy cảm nghe ra được lời của Hạ Chi Hà ban đầu thì có lý, thật ra vô cùng độc.
Nàng dễ dàng đẩy hết sai lầm lên người Lý Thanh Ca, ý tứ trong lời nói biến thành Đại thái thái vì quá yêu thích Lý Thanh Ca mới xếp hết đồ tốt vào phòng nàng, nếu không những món đồ này cũng sẽ không bị hư.
Lời này nói ra liền đẩy Lý Thanh Ca vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Nếu Lý Thanh Ca nghe theo lời nàng thì phải thừa nhận sai lầm, bồi thường tổn thất, nếu không thì sẽ mang tiếng vô ơn bạc nghĩa, dù sao, chỉ vì Đại thái thái yêu thương nàng mới cho nàng, bây giờ bị hỏng hết rồi, nàng làm sao bắt Đại thái thái gánh được?
Nhưng nếu muốn gánh chịu, thì mấy chục vạn lượng, một tiểu nữ hài vừa rời khỏi gia tộc làm sao gánh vác được?
Lão thái thái âm thầm cử động thân thể, không tiếp tục để Hạ Chi Hà bóp chân cho mình nữa, trong lòng đã thầm biến cô nương xinh đẹp này từ cháu dâu tương lai thành người ngoài.
Vốn Hạ Chi Hà là khách quen trong phủ, đối với Lão thái thái khá hiếu kính, tuy nói là con gái thương hộ không thể lên cao được, nhưng trời sinh nàng đẹp đẽ, tính tình ôn hòa hiền lành, hơn nữa nàng và Cao Dật Đình là thanh mai trúc mã, cho nên Lão thái thái cũng rất để tâm đến nàng.
Nghĩ thầm, nếu Hạ Chi Hà này và Cao Dật Đình thật sự là hai bên tình nguyện, bà cũng có thể tác thành. Mà Lý Thanh Ca mới tới Cao phủ, không có tình cảm gì với Cao Dật Đình, nếu sau này gả cho hắn, phu quân của mình trong lòng cứ tưởng nhớ nữ nhân khác, chi bằng đừng gả. Ngược lại chỉ cần bà còn sống một ngày, bà tất nhiên sẽ toàn lực tìm cho tiểu tôn nữ này một mối hôn nhân tốt, dầu gì, trong nhà vẫn còn Lão nhị mà.
Lão nhị Cao Dật Hiên tuy không có công danh trên người, nhưng mấy năm qua cũng càng ngày càng phát triển, dáng dấp thì đừng nói là Cao Dật Đình, các công tử trong kinh thành này sợ là còn chưa có ai sánh bằng.
Theo ánh mắt sáng suốt của bà, cảm thấy Lão nhị và Ca Nhi càng xứng đôi hơn.
Bởi vậy mấy hôm nay Lão thái thái đều tính toán, nếu Hạ Chi Hà gả cho Cao Dật Đình, như vậy bà sẽ làm chủ gả Lý Thanh Ca cho Cao Dật Hiên.
Chỉ là, hay ngày nay, nhìn bên ngoài thì bà thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng lại có cái nhìn khác về Hạ Chi Hà, mà cái nhìn này lại rất không tốt.
Một là, tuy rằng Hạ Chi Hà là thanh mai trúc mã với Cao Dật Đình, nhưng dần dần lớn lên, cũng nên biết nam nữ khác biệt, làm việc nên biết chừng mực một chút.
Nhưng Lão thái thái thấy, hai người này càng lúc càng thân mật, vậy thì cũng được đi, nhưng nếu thân mật ở ngay trước mặt Lý Thanh Ca như vậy thì quá không ra gì, dù sao, Lý Thanh Ca là vị hôn thê đã có hôn ước với Cao Dật Đình.
Hành vi này của hai người, cho dù là vô tình hay cố ý, đều sẽ tổn thương đến người khác.
Thứ hai, trước mặt nhiều người như vậy, nàng dùng lời nói kích thích Lý Thanh Ca, rốt cuộc là xem người khác là đồ ngu sao? Còn nữa, cho dù nàng thiên vị dì của mình cũng không thể đẩy hết chuyện lên người một tiểu cô nương mười hai tuổi được.
Với hai điểm này Lão thái thái nhận định, tâm tư Hạ Chi Hà bất chính, không xứng làm chủ mẫu tương lai của Cao phủ.
Lý Thanh Ca không biết suy nghĩ của Lão thái thái, chỉ là nghe xong lời nói của Hạ Chi Hà thì trong lòng cười gằn, nếu là kiếp trước, gặp phải chuyện này chỉ sợ nàng đã hoảng hốt tới mức không biết làm gì, lại nghe người ta nói vậy trong lòng sẽ rất tự trách và xấu hổ, cho dù không có khả năng cũng sẽ dốc hết sức mình ra gánh vác tất cả, vì nàng sợ bị người ta chỉ trỏ, càng sợ người Đại bá mẫu tốt bụng này bị liên lụy, mà trên thực tế, người ta chỉ mong nàng đứng ra làm con ma chết thay thôi.
Nhưng giờ khắc này, Lý Thanh Ca không có phản ứng như vậy, nàng nhẹ nhàng “a” một tiếng, biểu hiện kinh ngạc: “Ý của Hạ tỷ tỷ là những món đồ bị vỡ rất đáng giá sao? Đến mấy chục vạn lượng? Đó là bao nhiêu bạc chứ? Từ nhỏ muội được cha mẹ che chở, không hỏi đến chuyện tiền bạc, phàm là muốn ăn gì chơi gì đều có hạ nhân chuẩn bị, không hề tính toán gì cả. Huống hồ, đồ vật này bày ra là để thưởng thức, có liên quan gì đến bạc? Cho nên, muội muội ngu dốt, đối với số tiền mà tỷ tỷ nói cũng không có chút khái niệm gì cả. Ngược lại tỷ tỷ đúng là lợi hại, vừa nhìn đã biết được gía trị của mấy món đồ này, làm cho muội vô cùng ngưỡng mộ. Chẳng trách người ta nói, tỷ tỷ thông minh giỏi giang, chuyện làm ăn của quý phủ phát đạt như vậy, chắc là cũng có công lao của tỷ tỷ.”
Mọi người chấn động, mặt mũi Hạ Chi Hà cũng vừa xanh vừa tái, ngượng ngùng cực điểm.
Lý Thanh Ca làm như nói bản thân mình ngu dốt, nhưng vô tình đã tát một bạt tai lên mặt Hạ Chi Hà.
Thời buổi này thương gia có địa vị thấp nhất, ai cũng khinh bỉ thương nhân người đầy mùi tiền, mà khuê các nữ tử, danh môn thục nữ, có ai lại đi tính tiền mỗi ngày?
Nhưng Hạ Chi Hà chỉ cần nhìn một cái liền nhận ra được những thứ đó giá trị bao nhiêu bạc, chẳng phải là nhờ vào thân phận nữ tử thương hộ sao? Con gái thương hộ, người đầy mùi tiền.
Như vậy, một người là quý nữ danh môn, một người là nữ nhi thương hộ, cho dù dung mạo xuất sắc nhưng vẫn cứ như một trời một vực, khí độ phát ra từ bản thân mỗi người cũng quyết định được thân phận của các nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]