Chương trước
Chương sau
Đột nhiên Lý Thanh Ca thấy hô hấp cứng lại, kẻ này sao lại ở đây?

Nàng cuống quýt quay đầu, bàn tay không ngừng đảo qua số tơ lụa, nhưng có chút mất tập trung? Hắn đến từ khi nào, sao lại ở trong gian phòng bên cạnh như vậy, tình cảnh khi nãy hắn đã nhìn bao nhiêu nghe bao nhiêu?

Ngẫm lại ánh mắt tà mị trêu tức của hắn, Lý Thanh Ca có chút chột dạ, có câu người trong cuộc quáng người ngoài cuộc sáng, câu nói lúc nãy của nàng chẳng qua là mồi câu, dụ cho Hạ Chi Hà và Cao Vân Dao phản bội nhau, điểm ấy, các nàng kia không rõ nhưng không thể thoát khỏi đôi mắt của nam nhân này, nhất là hắn lại cười như một con hồ ly.

Đáng ghét, Cao Dật Hiên.

Đôi mắt lóe qua một tia ảo não, nhưng ngoài mặt vẫn như thường, Lý Thanh Ca cố gắng ổn định tinh thần, tiện tay chọn hai khúc, một khúc hồng nhạt một khúc màu vàng.

“Hai khúc này không được.” Đột nhiên âm thanh trầm thấp của Cao Dật Hiên vang lên bên tai Lý Thanh Ca, hai khúc vải trong tay rơi xuống.

Cao Dật Hiên bắt lấy, sau đó đặt lại lên bàn, lại từ bên trong đống tơ lụa chọn ra một khúc màu trắng bạc, bên trên có hình thêu tinh xảo, dưới ánh sáng, hình thêu lưu động ánh trắng dưới tuyết.

Đôi mắt Lý Thanh Ca nhíu nhíu, có chút kỳ lạ nhìn hắn, hắn đang làm gì? Muốn chọn thay nàng sao? Hắn chen vào quá nhiều rồi.

Cao Dật Hiên không để ý trào phúng trong mắt nàng, tốt bụng đưa tơ lụa mình chọn được cho Lý Thanh Ca, “Băng cơ ngọc tốt, tuyết ngọc sinh hương, khúc vải “thiên thượng tuyết” này tuy không quý khí như Lan quý nhân, nhưng cũng là thượng phẩm, chất vải nhẹ mỏng mềm mại, cảm giác rất nhẵn nhụi, trời sắp nóng rồi, mặc cái này là thoải mái nhất.”

Lý Thanh Ca cười nhạo, quả nhiên là hắn nhiều chuyện.

“A, ánh mắt Nhị ca thật tốt, khúc vải này thật đẹp, làm sao muội không phát hiện chứ?” Cao Vân Bình làm như phát hiện thấy bảo vật mà vọt tới, Cao Vân Dao có thể cướp của Hạ Chi Hà, như vậy nàng có thể cướp của Lý Thanh Ca, huống hồ, Lý Thanh Ca làm sao có thể so với Hạ Chi Hà?

Chỉ là tay nàng vừa đưa ra,  ánh mắt lạnh lùng của Cao Dật Hiên đã ném tới: “Đôi tay này muội còn cần hay không?”

Gương mặt của Cao Vân Bình cứng đờ, thấy thần sắc Cao Dật Hiên âm lãnh cũng không dám tiến lên, nhưng trước mặt nha đầu quê mua như Lý Thanh Ca nàng lại không muốn mất mặt, liền lui người về phía sau, giả vờ oan ức nũng nịu nói: “Nhị ca, huynh thật keo kiệt, chẳng qua muội thấy đẹp nên muốn nhìn kỹ một chút, nếu Nhị ca đã đưa cho Lý muội muội thì dĩ nhiên là muội không dám lấy.”

Coi như còn có phần thông minh tự biết mình, Cao Dật Hiên cong môi, nở nụ cười tà dị, cũng không làm khó muội muội của mình: “Bình Nhi ngoan, khúc này Nhị ca đã chọn cho Lý muội muội, cái khác thì tùy muội, ngoài ra, yên chi thủy phấn của Cẩm Tú phường, muội và Tuệ Nhi mỗi người một phần.”

Gương mặt âm u của Cao Vân Bình lập tức tươi tắn, hưng phấn nói “Đa tạ Nhị ca.”

“Cảm ơn Nhị ca.” Cao Vân Tuệ cũng hoảng hốt vì được quan tâm mà tiến lên nói. Nói đến, trong nhà tuy có hai vị ca ca, nhưng trong mắt Đại ca chỉ có một muội muội là Cao Vân Dao, Nhị ca cả ngày du lịch bên ngoài, không thấy bóng người, hôm nay lại tặng đồ cho nàng, nàng thật sự vui vẻ.

“Không đáng là gì, sau này nếu muốn gì, nhớ nói với Nhị ca.” Cao Dật Hiên nói phóng khoáng, đôi mắt lại tươi cười nhìn Lý Thanh Ca.

Mặt Lý Thanh Ca không hề cảm xúc, hoàn toàn không động tới khúc tơ lụa trong tay hắn, vẫn cầm lấy hai khúc mình đã chọn lúc nãy.

Cao Dật Hiên nhíu mày, nha đầu này đúng là cứng đầu, đáng ghét.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.