Đại thái thái bình tĩnh nhìn con gái, trong đầu lại nhớ đến hình dáng nho nhỏ của Lý Thanh Ca, dáng người luôn ưỡn lên thẳng tắp, làm cho bà cũng tự nhiên thấy ghét.
“Hừ”, Đại thái thái cười lạnh “Chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu thôi.” Cả Hách Liên Ngọc bà cũng có thể gài bẫy, còn sợ con gái nàng ta sao?
“Nương, người phải làm chủ cho con, ả là một thôn cô, dựa vào đâu mà xem thường con, dựa vào đâu mà bất kính với người?” Cao Vân Dao thừa cơ hội mà nói.
Đại thái thái nhìn con gái, mềm nhẹ xoa xoa khóe mắt đọng nước của nàng, nhìn hai gò má của nàng sưng đỏ, cũng thầm hối hận mình đã nặng tay, dù sao cũng là khối thịt từ trên người mình cắt ra, đánh vào người nó thì đau trong tim mình.
“Dao Nhi.” Đại thái thái sâu sắc thở dài, tha thiết nói: “Chuyện của nha đầu Lý gia tạm thời bỏ qua, nếu con muốn trút giận thì phải nghe lời mẫu thân.”
Tâm tư Cao Vân Dao xoay chuyển, nghe ra tâm ý trong lời nói Đại thái thái vội vàng gật đầu: “Nương, có khi nào con không nghe lời người đâu?”
“Nghe lời?” Đại thái thái hừ lạnh một tiếng, chỉ vào đống bừa bộn khắp nơi: “Vậy bình hoa này làm sao bị vỡ?”
Sắc mặt Cao Vân Dao trắng nhợt, lúc này mới biết mình nhất thời nóng giận cũng mặc kệ là món đồ gì, chỉ cần tiện tay cầm được là đập vỡ.
“Nương, con sai rồi, con xin hứa, sau này tuyệt không vô cớ nổi nóng, đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-thiep/2115939/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.