Không phải ảo giác, mặc dù hiện giờ trên mặt Lý Thanh Ca là nụ cười, nhưng Cao Dật Đình vẫn có thể cảm nhận được sự thù hận trong mắt nàng, thù hận sâu đậm, trong lòng hắn kinh ngạc, dù sao hắn và nàng chỉ mới gặp, tại sao nàng lại căm thù hắn như vậy?
Thật ra, Lý Thanh Ca vẫn chưa phát hiện sự thù hận trong mắt mình đã lộ ra ngoài, nàng cho rằng có thể che giấu, nhưng khi nhìn thấy Cao Dật Đình thì nỗi đau đớn và căm hận từ trong tim lại trào ra ngoài như đê vỡ, không làm sao ngăn cản được.
Nàng hận hắn, không sai, hận đến chỉ muốn hắn chết.
Gương mặt tuấn tú của Cao Dật Đình ngưng trệ, sâu sắc nhìn nàng, trầm giọng nói: “Thu hồi gai nhọn trên người ngươi, an phận chút đi.”
“Ồ, Đại thiếu gia nói vậy là có ý gì? Thanh Ca nghe không hiểu?” Lý Thanh Ca nhíu mày, ánh mắt châm biếm trêu chọc: “Trên người ta có gai sao? Nhưng ta lại không biết.”
Sắc mặt Cao Dật Đình càng lạnh lùng hơn, hừ một cái: “Đừng trêu chọc Dao Nhi.”
“A, thì ra là vì muội muội bảo bối của ngươi?” Lý Thanh Ca cũng cười gằn: “Vậy thì ngươi tìm nhầm người rồi, phàm là người không mù đều có thể thấy rõ ràng, là Đại tiểu thư cố ý không buông tha cho tiểu nữ, ta trốn nàng ta còn không kịp làm sao dám đi trêu chọc chứ?”
Dám nói hắn mù? Hắn nói một câu thì nàng đáp lại mấy câu, miệng lưỡi bén nhọn…
“Ngươi hận ta?” Nhẫn nại của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-thiep/2115933/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.