Chương trước
Chương sau
Lý Thanh Ca suy nghĩ một chút, nhất thời cũng khó làm rõ tâm tư, dù sao đã qua nhiều năm, huống hồ nếu cứ bám vào chuyện này sẽ bứt dây động rừng, cho nên nàng thay đổi ánh mắt, trầm giọng nói: “Đại bá mẫu nói đúng lắm, có lẽ là Thanh Ca nhầm lẫn.”

“Con ngoan, tội cho con còn nhỏ mà… Thôi, không nhắc, không nhắc nữa, đừng đi, cứ ở lại chỗ này, Ngọc muội muội đã không còn nữa, từ giờ Đại bá mẫu sẽ xem con như con gái ruột của mình.” Đại thái thái đưa tay qua ôm Lý Thanh Ca vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ tóc nàng, nhìn như một người mẫu thân hiền hòa.

Chỉ là, trong ánh mắt đang buông xuống kia lại mang theo nét lạnh lẽo âm trầm và nghi hoặc, Hách Liên Ngọc và Lý Nam Phong rất thương yêu nhau, Lý Nam Phong chết thảm, lúc đó Hách Liên Ngọc gần như đã điên cuồng không khác gì người chết, còn có thể nhớ được mà nói chuyện này sao?

Nhưng mà nếu Hách Liên Ngọc không nói thì làm sao Lý Thanh Ca lại biết được? Người nhà họ Lý sao? Nhưng nhà họ Lý đã chết hết từ lâu rồi. Không lẽ là Lý Nam Phong tự mình nói? Không đúng, Lý Nam Phong tiến cung là hoàng đế vội vàng triệu kiến, hoàn toàn không cho hắn trì hoãn…

Một phen suy nghĩ, Đại thái thái chắc chắn, có thể Lý Thanh Ca biết chút chuyện, nhưng nhất định biết không nhiều, nếu không sẽ không thể chuyển đến Cao gia.

Huống hồ tuổi tác nàng ta còn nhỏ, hồ đồ vô tri, dù biết thì có thể làm gì? Đôi tỷ đệ này như chim non gãy cánh, bây giờ còn đang ở Cao gia, còn không phải mặc cho mình tùy ý dẫm nát sao?

“Hừ…’ Cao Vân Dao hừ mũi một tiếng trào phúng, cười lạnh nói: “Không biết xấu hổ, dám nói Cao phủ có một nửa là của Lý gia? Thật…”

“Im miệng.” Đại thái thái sợ chuyện càng thêm rắc rối nên lập tức hét to “Dao Nhi, con thật không hiểu chuyện, cũng do nương dung túng con, càng lúc càng ngang ngược.”

“Nương.” Cao Vân Dao không phục, “Con nói sai sao? Ả là một nha đầu quê mùa, còn không biết xấu hổ nói Cao phủ có một nửa là của ả? Không lẽ không đáng mắng sao?”

“Con còn nói?” Đại thái thái tái cả mặt, đúng là nha đầu không hiểu chuyện, tính tình như vậy tương lai làm sao làm được việc lớn?

“Nương…” Cao Vân Dao tức giận đến run rẩy cả người, càng nhìn Lý Thanh Ca càng thấy không vừa mắt. “Ngươi, không phải nói đi sao? Giờ…”

Chát - Đại thái thái thật sự tức đến cực điểm, nhìn thấy hai gò má đỏ ửng của Cao Vân Dao cũng không có chút mềm lòng nào: “Cút về, Kim Liên Liễu Lục, hai người các ngươi trông chừng nó, không cho phép nó bước ra khỏi phòng nửa bước.”

“Nương, người…” Nước mắt không ngừng chảy ra, đây là lần đầu tiên mẫu thân của Cao Vân Dao đánh nàng, lại là vì Lý Thanh Ca? Cao Vân Dao thật không thể tin được.

“Con im miệng, bắt đầu từ bây giờ lập tức quay trở về phòng hối lỗi cho ta, không biết sai thì đừng bao giờ đi ra nữa.” Đại thái thái hận cắn răng, vốn tưởng rằng nữ nhi này xinh đẹp, tương lai sẽ làm nên chuyện lớn, nhưng mà tính tình nàng ta càng lúc càng điêu ngoa tùy hứng. Cũng tự trách mình, đều nói con gái chính là áo bông nhỏ của nương, bà không nỡ trách móc nàng câu nào, cứ như vậy mà nuông chiều, còn tưởng là cũng không có gì quan trọng.

Nhưng việc hôm nay, trong lòng Đại thái thái đột nhiên cảnh giác.

Chỉ có gương mặt thì làm được gì? Nữ nhi này đúng là đồ ngốc, không chỉ không sánh bằng một góc Hạ Chi Hà, ngay cả Lý Thanh Ca cũng không thể so sánh, thậm chí Cao Vân Bình cũng hơn nàng ta, ngoại trừ chuyện gây sự vô cớ đánh người ra, nàng ta còn làm được gì nữa?

Con gái như vậy, bà làm sao hy vọng tương lai nó sẽ bay lên cành cao biến thành phượng hoàng?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.