Lý Thanh Ca suy nghĩ một chút, nhất thời cũng khó làm rõ tâm tư, dù sao đã qua nhiều năm, huống hồ nếu cứ bám vào chuyện này sẽ bứt dây động rừng, cho nên nàng thay đổi ánh mắt, trầm giọng nói: “Đại bá mẫu nói đúng lắm, có lẽ là Thanh Ca nhầm lẫn.”
“Con ngoan, tội cho con còn nhỏ mà… Thôi, không nhắc, không nhắc nữa, đừng đi, cứ ở lại chỗ này, Ngọc muội muội đã không còn nữa, từ giờ Đại bá mẫu sẽ xem con như con gái ruột của mình.” Đại thái thái đưa tay qua ôm Lý Thanh Ca vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ tóc nàng, nhìn như một người mẫu thân hiền hòa.
Chỉ là, trong ánh mắt đang buông xuống kia lại mang theo nét lạnh lẽo âm trầm và nghi hoặc, Hách Liên Ngọc và Lý Nam Phong rất thương yêu nhau, Lý Nam Phong chết thảm, lúc đó Hách Liên Ngọc gần như đã điên cuồng không khác gì người chết, còn có thể nhớ được mà nói chuyện này sao?
Nhưng mà nếu Hách Liên Ngọc không nói thì làm sao Lý Thanh Ca lại biết được? Người nhà họ Lý sao? Nhưng nhà họ Lý đã chết hết từ lâu rồi. Không lẽ là Lý Nam Phong tự mình nói? Không đúng, Lý Nam Phong tiến cung là hoàng đế vội vàng triệu kiến, hoàn toàn không cho hắn trì hoãn…
Một phen suy nghĩ, Đại thái thái chắc chắn, có thể Lý Thanh Ca biết chút chuyện, nhưng nhất định biết không nhiều, nếu không sẽ không thể chuyển đến Cao gia.
Huống hồ tuổi tác nàng ta còn nhỏ, hồ đồ vô tri, dù biết thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-thiep/2115930/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.