Thấy sắc mặt Lý Thanh Ca âm trầm, Túy Nhi cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, cô nương kia thật đáng thương, chúng ta có cần qua đó nhìn một cái không?”
“Đáng thương?” Lý Thanh Ca ngẩn đầu nhìn Túy Nhi, gương mặt trái táo trắng hồng, đôi mắt trắng đen rõ ràng long lanh trong suốt, vẫn lương thiện đơn thuần như thế. Nếu nàng biết, kiếp trước chính vì cô nương đáng thương này hại nàng bị chết oan, nàng sẽ thế nào?
“Tiểu thư?” Bị Lý Thanh Ca nhìn chằm chằm, Túy Nhi thấy khó chịu cả người.
Lý Thanh Ca nhẹ nhàng nở nụ cười, không nói gì mà đứng dậy đi ra ngoài.
“Tiểu thư, chờ nô tì một chút.” Túy Nhi lập tức mừng rỡ đuổi theo, trong lòng nghĩ, tiểu thư vẫn có lòng lương thiện, sẽ không mặc kệ như vậy.
Trương thị cũng lập tức đuổi theo: “Tiểu thư, người của Cao phủ sắp đến rồi.”
“Bà chờ ở đây là được rồi.” Túy Nhi liếc nhìn bà một cái, hứ, trước đây ỷ được tiểu thư sủng ái, mẹ con Trương thị đều gây khó dễ với nàng, lần này tiểu thư đột nhiên đổi tính, làm cho các nàng biết khổ một phen.
Trương thị bị nghẹn, quát lên: “Nha đầu thối.”
Túy Nhi làm mặt quỷ với bà, nắm tay Lý Thanh Họa đuổi theo Lý Thanh Ca.
Đây là bến tàu lớn nhất kinh thành, người lui tới rất nhiều, cũng rất phức tạp.
Mà tiết mục bán mình chôn cha này, giữa thời loạn lạc phân tranh vẫn thường hay có, như trước kia thì cũng không tạo nên được bao nhiêu hứng thú của mọi người. Nhưng hôm nay, người bán thân là một cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-thiep/107649/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.