Mãi cho đến khi qua canh năm, Chu Quân Uyển mới buồn ngủ chịu không nổi, đã ngủ. 
Mở mắt ra thì trời đã sáng choang rồi. 
Trong nhà rõ ràng đã được quét dọn sạch sẽ, tất cả rèm cửa đều được vén lên, lộ ra cái cửa sổ nhỏ cửa được mở hé ra, trên bàn nhỏ trước giường được cắm một bình hoa nhữ diêu tươi tắn, tuy đã vào mùa xuân nhưng trong góc giường vẫn còn đốt một chậu than tơ bạc. 
Thấy tình cảnh này, Chu Quân Uyển không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm. Nàng còn đang sợ hãi, một khi nàng tỉnh lại sẽ lập tức phát hiện những chuyện xảy ra lúc trước chỉ là một giấc mộng, thật ra nàng đã chết rồi. Vì vậy nàng thức mãi cho đến lúc nửa đêm, cho dù không mở nổi mí mắt, thế nhưng nàng cũng không dám nhắm mắt lại mà ngủ. 
Vô cùng may mắn là nàng vẫn còn sống, thật là tốt! 
Chu Quân Uyển vui mừng một hồi, lập tức vùng vẫy muốn xuống giường, sau đó có thể đi đi lại lại cho thỏa thích. 
Nằm nhiều ngày như vậy, nàng cảm thấy xương cốt rã rời, quan trọng nhất là, nàng rất hy vọng được đi lại để có thể cảm nhận được cảm giác hai chân còn có thể giẫm trên mặt đất. Chỉ khi đã chết qua một lần mới biết, có thể sống lại được là điều quý báu biết bao. Lúc trước nàng còn mơ mơ màng màng không thể hành động như thường cũng thôi, hôm nay thật không dễ dàng mới tỉnh lại được, đương nhiên nàng muốn cảm thụ một chút. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-thiep-nam-quyen/1979010/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.