Khi Ninh phu nhân mặt lạnh tới Huyên Thụy đường thì không chỉ thấy Tề Hanh, mà Tề Thiếu Du cũng đang ở đó, đang ngồi trên ghế tử đàn khắc hoa bên dưới, thấy nàng ta đi vào lập tức đứng lên, có chút không còn hơi sức gọi một tiếng: “Mẫu thân.”
Hôm nay Tề Thiếu Du mặc trường bào màu xanh nước biển, cổ tròn đơn giản mà lịch sự, kết hợp với dây buộc tóc phỉ thuý càng tôn lên gương mặt như ngọc, khí vũ hiên ngang. Lúc sáng sớm hắn đi thỉnh an Ninh phu nhân, còn khiến cho nàng ta kiêu ngạo một lần.
Chỉ là vào giờ phút này, sự đắc ý trên mặt hắn đã không còn tồn tại, thay vào đó là tràn đầy uể oải, còn có mấy phần xấu hổ cùng tức giận, hiển nhiên do Hàn phu nhân gióng trống khuya chiêng tới cửa hưng sư vấn tội, cũng lộ ra ý muốn từ hôn đối với hắn là một chuyện đả kích khá lớn.
Ninh phu nhân nhìn thấy nhi tử mệt mỏi, trong lòng bỗng nhiên đau xót, tức giận cùng hận ý vừa mới đè xuống thoáng chốc bùng phát đối với Chu Thái phu nhân cùng Chu Quân Uyển, nếu không phải do bọn họ cố tình gây chuyện si tâm vọng tưởng, thì làm sao lại có chuyện ngày hôm nay? Cũng đối với mẫu tử Hàn phu nhân, nhi tử của nàng – Long Chương Phượng, trong ngàn dặm mới tìm được, muốn phối hôn với công chúa cũng dư sức vậy mà các nàng lại dám ghét bỏ, các nàng cho rằng mình là nhân vật tôn quý hay sao!
Nhưng trước mặt Chu Thái phu nhân cùng Tề Hanh cũng không dám biểu hiện ra một chút phẫn nộ nào, chỉ là đi tới trước giường quỳ gối thi lễ với hai người: “Mẫu thân, Hầu gia!”
Sắc mặt của Chu Thái phu nhân cùng Tề Hanh đều rất khó coi, hơn nữa gương mặt già nua của Chu Thái phu nhân có thể nhéo ra nước, thấy Ninh phu nhân hành lễ, cũng không để nàng ta đứng lên, chỉ lạnh giọng hỏi: “Ta nghe nói Hàn gia nói từ hôn?”
Không đợi Ninh phu nhân trả lời, đã cười lạnh nói: “Nhi nữ của nàng còn chưa có qua cửa đâu, còn muốn nhúng tay vào chuyện trong phòng của phu quân, đây là cái quy củ gì, cũng không sợ sẽ bị truyền ra ngoài làm trò cười cho bàn dân thiên hạ hay sao? Thiếu Du cũng đã hơn hai mươi tuổi, người khác ở tuổi của hắn đã có thê thiếp đầy đàn, nhi tử nhi nữ quấn đầu gối? Nhà bọn họ muốn Thiếu Du làm hoà thượng hay là muốn Tề gia chúng ta tuyệt hậu, không biết đạo lý ‘bất hiếu hữu tam, vô vi hậu đại’ hay sao? Huống chi Uyển nha đầu là ta ban cho Thiếu Du, đánh chó còn phải xem mặt chủ, trong mắt Hàn gia bọn hắn không có người trưởng bối này! Còn có mặt mũi xưng là thư hương thế gia, mà cũng không biết con chó con mèo bên cạnh trưởng bối cũng không dễ dàng tổn thương nó được, vậy còn ra thể thống gì?”
Lại nhìn Tề Hanh: “Lão đại ngươi nói đây không phải là lý do? Tôn tức phụ ghen tị bất hiếu như vậy, ta còn không để vào mắt, Hàn gia hắn thì tốt hơn, không biết tốt xấu mà còn có mặt mũi nói lên từ hôn, hại nhà chúng ta mất hết mặt mũi, nếu là như thế, ta lập tức để nàng thoả ý, làm chủ lui cửa hôn sự này, nhìn thử trong trăm dặm này nàng ta có thể tìm được hôn phu có nhân phẩm, dòng dõi cao quý như Thiếu Du của chúng ta hay không!”
Nói hết một hơi dài, nghe xong Ninh phu nhân thầm cắn răng, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nếu không phải có Tề Hanh ở đây, nàng ta sẽ không nhịn được mà nhào tới trước xé nát cái miệng của Chu Thái phu nhân.
Cái lão bất tử, ta đã sớm biết ngươi chỉ ước sao phá hỏng cửa hôn sự này, chọn một tôn tức phụ một lòng với ngươi vào cửa, bắt đầu bắt tay làm khó ta, không chừng chuyện lần này chính ngươi giở trò quỷ! Nhưng ngươi cũng không nghĩ, đó là nhi tử của ta, có liên quan gì đến ngươi? Lúc nào đã đến phiên ngươi nhúng tay vào rồi hả? Lại còn coi ta là quả hồng mềm, mặc ngươi xoa nắn sao? Nằm mơ! Mà rất rõ ràng qua chuyện này, nợ cũ nợ mới chúng ta cùng tính!
Lập tức Ninh phu nhân làm như không nghe thấy những lời này của Chu Thái phu nhân, cũng không nhìn bà ta một cái, nhìn thẳng Tề Hanh nói: “Nói đến chuyện này thì nhà chúng ta đuối lý trước, nhà ai mà chịu được kim nô ngân tì (Câu này xuất phát từ Hồng Lâu Mộng, ý nói nô tì ăn mặc xinh đẹp. Nhạn nghĩ câu này ý là nô tỳ mà vượt mặt chủ nhân) kia chứ, ngàn kiều vạn sủng nuôi lớn nữ nhi của d<d>l@q*d mình vừa vào cửa lập tức có phu nhân chi thứ hai muốn mạnh mẽ hơn mình? Nhà ai muốn cất nhắc thông phòng di nương cũng phải đợi sau khi chủ mẫu qua cửa, do chủ mẫu định đoạt? Thiếp thân cũng là nữ nhân có nhi nữ, cho nên có thể lý giải tâm tình của Hàn phu nhân, lại thỉnh Hầu gia cũng suy bụng ta ra bụng người, lý giải tâm tình của Hàn phu nhân một chút, cho Hàn đại nhân cùng Hàn phu nhân một giải thích hợp lý….”
“Ninh thị, lời này của ngươi có ý tứ gì?” Chỉ là lời còn chưa nói hết, đã bị Chu Thái phu nhân tức giận cắt đứt, “Cái gì gọi là ‘ chuyện này là do nhà chúng ta đuối lý trước’? Thiếu Du cũng sắp hai mươi hai tuổi rồi, trong phòng ngay cả người tri kỉ cũng không có, ngươi làm mẹ mà không đau lòng hắn, ta làm tổ mẫu, còn đau lòng đây! Huống chi đây là chuyện hương khói của Tề gia chúng ta, ngươi lại nhẹ nhàng nói một câu ‘ngươi cũng là người có nữ nhi cho nên có thể hiểu được tâm tình của Hàn phu nhân’, như vậy có thể giải vây cho Hàn gia phải không? Ngươi đi trên đường cái tuỳ tiện kéo một người ra hỏi một chút, hỏi xem hắn có biết đạo lý ‘bất hiếu hữu tam, vô vi hậu đại’ hay không! Là một kẻ tầm thường cũng biết, chẳng lẽ Hàn gia hắn không biết?”
Nói xong vội vàng thở hổn hển mấy cái, mới lại rung giọng nói: “Ban đầu ta đã không đồng ý cho Thiếu Du định hôn như vậy, nghĩ lại tính tình Thiếu Diên như vậy, mà Thiếu Hạo lại còn nhỏ, mà cuối cùng xuất thân vẫn còn hiển hiện tại đó, cho nên hương khói của Tề gia phải do Thiếu Du kế thừa…..Mà ta khuyên can ngươi mãi, ngươi nhất định không nghe, vẫn muốn định hôn với tiểu thư Hàn gia, hiện tại thì sao? Gây ra sự việc này, hại nhà chúng ta mất hết mặt mũi, cần phải biết dưới Thiếu Du còn có rất nhiều đệ đệ muội muội còn chưa đính hôn, coi như Hàn gia bọn hắn không có ý định kết thân với nhà chúng ta, cũng không thể không chừa đường lui? Đây là quyết tâm muốn bức nhà chúng ta đến đường cùng, thật là khinh người quá đáng!” d/d!l%q)d
“Ta mặc kệ, đến nước này, cửa hôn sự này đã là không thể không lui, coi như Hàn gia bọn hắn đang làm dáng, cũng không thể không lui! Hừ, lại còn coi nữ nhi của mình là miếng thịt ngon, dựa vào thân phận và tướng mạo của Thiếu Du nhà chúng ta, còn không thể tìm được cửa hôn sự tốt hơn sao? Sáng mai ta lập tức cho bà mối tới cửa, chọn cho Thiếu Du một người tốt hơn, đến cuối năm lập tức thành hôn, sang năm đã có thể ôm tiểu tằng tôn, đến lúc đó ta xuống đất, còn mặt mũi gặp phụ thân các ngươi, nếu không, ta chết cũng không thể nhắm mắt….”Nói xong, nước mắt đã rơi.
Tề Hanh vẫn ngồi im lặng nãy giờ, lúc này không ngồi được nữa, chỉ có thể đứng lên, chắp tay cười làm lành nói: “Hôm qua mới là đại thọ sáu mươi của mẫu thân, phúc khí lớn vẫn còn, nói gì mà ‘chết’ với ‘sống’, không có kiêng kỵ gì cả……”
Còn chưa nói xong đã bị Chu Thái phu nhân nghẹn ngào cắt đứt: “Ngươi cũng biết ta đã sáu mươi tuổi? ‘Hôm nay cởi hài cùng tất’, ‘không biết ngày mai có còn mặc được hay không’, nào ai biết còn có thể sống thêm được bao lâu? Hôm nay ta cũng không còn ý nghĩ nào khác rồi, chính là muốn trước khi chết có thể ôm tằng tôn tử, nếu trong lòng ngươi còn có người mẫu thân này, vậy nghe lời ta, lui cửa hôn sự với Hàn gia lại, lựa chọn một cửa hôn sự tốt hơn cho Thiếu Du, nhanh chóng thành hôn…….Nếu không, ta sẽ sai người chuẩn bị ngựa, lập tức trở về quê nhà ở Tây Bắc, tuyệt không ở lại nơi này cản trở ngươi, hơn nữa còn chướng mắt người khác!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]