Chương trước
Chương sau
Editor: Nyanko
Vốn dĩ là khởi hành thôn trang, bởi vì lão phu nhân đến đây nên thể dời lui thời gian.
A Bảo sai người thỉnh an lão phu nhân vào cửa, đồng thời cũng tự mình ra ngoài đón, mặt Tiêu Lệnh Thù có biểu tình gì phía sau nàng, là làm người ta bỏ qua được.
“Vương gia, chàng…”
Tiêu Lệnh Thù lấy gương mặt trơ như đá mà nhìn nàng.
A Bảo cảm thấy giống như có chút vui, tuy rằng gương mặt lạnh lùng kia nhìn ra biểu gì, chính là có thể làm người ta cảm nhận được cảm giác tức giận . Có thể vì ngày hôm qua A Bảo uống rượu hồ nháo trận, A Bảo xấu hổ cảm thấy sợ hãi chút nào, sau khi nhìn về phía nàng đem lời muốn nuốt lại trong bụng.
Thôi, cho dù làm tổ mẫu hoảng sợ, đoán chừng lấy tâm tính của tổ mẫu cũng dám lời nên . Hơn nữa… A Bảo ngắm nhìn sườn mặt của nam tử lạnh lùng bên cạnh, cảm thấy có ở đây, ngược lại an tâm hơn rất nhiều, đối mặt với tổ mẫu vẫn luôn uy nghiêm, A Bảo cảm thấy eo mình cũng có chút cứng đờ.
Mang theo tâm tình biến hoá, A Bảo và Tiêu Lệnh Thù cùng nhau ra đón lão phu nhân.
Hôm nay ngoại trừ lão phu nhân, còn có Uy Viễn Hầu phu nhân bồi, hai người nhìn thấy Tiêu Lệnh Thù thế nhưng lại tự mình ra nghênh đón, tất nhiên là thụ sủng nhược kinh. Đương nhiên loại thụ sủng nhược kinh này khi nhìn thấy Tiêu Lệnh Thù thức thời rời mà ngồi bên xem nữ nhân chuyện trong lòng lão phu nhân vặn vẹo, Uy Viễn Hầu phu nhân lại kinh ngạc.
Sau khi nghênh đón lão phu nhân đến chính đường, A Bảo và Tiêu Lệnh Thù ngồi ở chủ vị, lão phu nhân ngồi ghế dành cho khách, Uy Viễn Hầu phu nhân ngồi ở bên cạnh, sau khi nha hoàn dâng lên nước trà bắt đầu hàn huyên.
“Tổ mẫu, nhìn tinh thần của người tốt lắm, là ban đêm ngủ ngon sao?” A Bảo quan tâm hỏi.
Lão phu nhân cười cười, : “Đa tạ Vương phi quan tâm, người già rồi, ban đêm dễ thức giấc, cũng phải chuyện lớn gì.”
A Bảo gật đầu, cực kỳ ngoan ngoan hỏi han ân cần lão phu nhân, bà cũng nhẫn nại mà trả lời từng câu, đôi bên dấu vết liếc mắt đánh giá Tiêu Lệnh Thù chút. Thấy ngồi ổn định ở chủ vị, vừa mở miệng vừa đáp lời, biết muốn làm gì, là gấp chết người ta mà.
Trong lòng lão phu nhân khỏi có chút oán trách thức thời, hôm nay bọn họ tới cửa tìm cháu tất nhiên là có chuyện cần . Như vậy, thời điểm như này nam chủ nhân hẳn là phải biết thời biết thế mà ra ngoài, để lại gian cho thê tử và trưởng bối nhà mẹ đẻ ở lại chuyện, tìm hiểu chút thông tin, phải vậy sao? Chẳng qua là đại nam nhân, ngây ngốc ở đây là có ý gì vậy?
“Lúc trước ta thấy hạ nhân của vương phủ chuẩn bị xe ngựa, Vương gia và Vương phi muốn ra ngoài sao?” Uy Viễn Hầu phu nhân khi thấy lão phu nhân nghẹn muốn chết biết phải làm sao, đột nhiên hỏi.
Lúc này, rốt cuộc Tiêu Lệnh Thù cũng cho bà phản ứng, liếc mắt nhìn Uy Viễn Hầu phu nhân cái. cái liếc mắt này cũng đủ làm lưng Uy Viễn Hầu phu nhân phát lạnh.
A Bảo cười : “Vương gia thời tiết hôm nay tốt, cuối thu mát mẻ, thích hợp đến vùng ngoại ô chơi chút, bộ leo núi, cũng xem như là giải sầu.” thôn trang nhưỡng rượu nho gì đó, nguyên nhân dễ làm người bật cười như vậy, A Bảo kiên quyết mở miệng , muốn duy trì hình tượng cao ngạo lạnh lùng của Tiêu Lệnh Thù.
Qủa nhiên, lão phu nhân và Uy Viễn Hầu phu nhân sau khi nghe xong lập tức nháy mắt hiểu, tức khắc hiểu tại sao ánh mắt nhìn bọn họ có chút thích hợp.
Lão phu nhân biết thời cơ tới cửa hôm nay đúng, nhưng ai mà biết vốn dĩ hẳn là phải đóng cửa từ chối tiếp khách như Tấn vương có tâm tình tốt như vậy, còn muốn mang vợ ra cửa ngoại thành thưởng ngoạn cảnh thu chứ? Từ lúc vào cửa, lão phu nhân thầm quan sát thần sắc của hai người, gương mặt của Tấn vương tất nhiên là nhìn ra cái gì. Nhưng cháu này thoạt nhìn vẫn là bộ dạng ngoan ngoãn dịu ngoan, hoàn toàn giống như đồn dãi cái gì bộ dạng bưu hãn dám đối đầu với Đại công chúa, cũng có điểm khổ sở đau lòng khi bị trách cứ, chẳng lẽ tin tức phủ Uy Viễn Hầu nhận được là tin sai?
Xác lão phu nhân đến đây là vì việc xảy ra ở gia yến trung thu trong hoàng cung. Bởi vì hôm qua là gia yến hoàng gia, cho nên tiến cung đều là con cháu Tiêu thị, đợi đến khi bọn họ nghe được tin tức trời tối rồi. Khi biết được phu thê Tấn vương đối chọi với vị Đại công chúa được trăm ngàn sủng ái, dưới Hầu phủ đều yên, ngay cả tinh thần ngắm trăng cũng có.
Sau đêm cách nào ngủ ngon được, sáng sớm hôm nay, lão phu nhân bảo Uy Viễn Hầu phu nhân đưa thiệp đến phủ Tấn vương, đem theo con dâu cả trực tiếp tới cửa. Nghĩ đến lúc trước cháu còn dò hỏi bà nghỉ ngơi có tốt hay , trong lòng lão phu nhân có chút vui, ngày hôm qua phát sinh chuyện như vậy, sao có thể nghỉ ngơi tốt được chứ hảaaaaaa!
Lại , khi phủ Uy Viễn Hầu nhận được tin tức sai biệt lắm với những người khác, mọi người đều có cùng suy nghĩ. Bọn họ cho rằng Đại công chúa là người được sủng ái, mà Tấn vương . Nghe hôm qua ở trong cung, Đại công chúa và Tấn vương nổi lên tranh chấp, mà đồng dạng Tấn vương phi là A Bảo cũng bất kính với Đại công chúa, chỉ thế thôi cũng đủ để bọn họ khẩn trương lo lắng rồi.
Đức hạnh của Đại công chúa cả triều Đại Nghiệp này ai , đó chính là vị chủ nhân hề lý lẽ, nếu ai trêu chọc trúng nàng ta đều lo lắng thôi. Sau khi nghe xong việc này, so với những người khác lão phu nhân còn lo lắng hơn, bởi vì Đại công chúa là người thích giận cho đánh mèo, ai biết Đại công chúa có thể giận chó đánh mèo đến phủ Uy Viễn Hầu hay ? Hơn nữa phò mã của Đại công chúa là trưởng tử phủ Trung Võ tướng quân. nay hai phủ có quan hệ thông gia, đại công chúa cũng xem như là trưởng tẩu của cháu Lý Minh Phượng sắp được gả qua. Trải qua chuyện này, cũng biết tương lai Lý Minh Phượng ở phủ Trung Võ tướng quân có cảnh ngộ ra sao nữa.
Lão phu nhân cũng phải lo lắng sau này cháu Lý Minh Phượng thé nào, tuy rằng bà cũng lo cho cháu , nhưng rốt cuộc vẫn kém nếu so với tồn vong của phủ Uy Viễn Hầu. Lão phu nhân lo lắng chính là Đại công chúa giận chó đánh mèo đến phủ Uy Viễn Hầu, nàng ta lại là nữ nhi được sủng ái nhất của hoàng đế, ai biết có thể hay mách lẻo cái gì với hoàng thượng, cuối cùng xui xẻo ập tới phủ Uy Viễn Hầu chứ? Tuy rằng phủ Uy Viễn Hầu có Lý Kế Nghiêu, nhưng Lý Kế Nghiêu ở xa, nước xa cũng cứu được lửa gần đâu.
Vì vậy, lão phu nhân khỏi có chút oán trách A Bảo, cảm thấy cháu hành động quá nông nổi rồi, cũng dám chặn roi Đại công chúa, mà Tấn vương còn đá Đại công chúa cái… Khi nghe tới việc này, trưởng bối phủ Uy Viễn Hầu đều ngừng hô hấp.
Đó là công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất đấy, hơn nữa vẫn là người đặc biệt nhất trong lòng hoàng đế, ai cũng có cách nào vượt qua được. Vậy mà đôi vợ chồng này lại lỗ mãng đánh nàng ta – khi đó tất cả mọi người đều có cảm giác đại hoạ giáng đầu rồi.
Tuy rằng trải qua đêm lo lắng, tâm tình khôi phục ít, chính là lão phu nhân vẫn nghĩ tới tìm cháu – đương hôm qua tìm hiểu chút tình huống. Chỉ là tương tự có đương là Tiêu Lệnh Thù vẫn ngồi ở chỗ này, tất nhiên là lão phu nhân có biện pháp mở miệng hỏi. Đại công chúa hung tàn vì có Chính Đức đế sủng ái, biết sợ là gì. Mà vị này, hung tàn là do bản thân , sợ bất cứ điều gì, dù thế nào cả hai đều là người thể trêu vào.
A Bảo thấy hai người đột nhiên im lặng, trong lòng biết vì sao hai người lại đến đây, nhưng mặt lại ra vẻ biết, tiếp tục cười hỏi việc nhà, cuối cùng vẫn là lão phu nhân mở miệng mờ mịt hỏi: “Vương phi, hôm qua trong cung truyền chút chuyện, đại bá nghe , Vương phi có việc gì chứ?”
A Bảo hơi hơi mỉm cười, “ làm tổ mẫu lo lắng rồi, Minh Cẩm có việc gì. Nhưng ra đại hoàng tỷ, tỷ ấy…” A Bảo có chút ngại ngùng mà cúi đầu.
Cháu ngượng cái gì mà ngượng hả?!
Lão phu nhân và Uy Viễn Hầu phu nhân đều có chút giật giật khoé miệng, chẳng qua so với A Bảo là người hiểu lại thích giả trang ngoan ngoãn, lão phu nhân đối với A Bảo xưa nay có vài phần thành kiến, cũng nhìn thẳng nàng. Vậy nên lúc này cũng là nàng giả bộ ngại ngùng hay , nửa nửa dễ làm người hiểu lầm mà.
Nhưng Tiêu Lệnh Thù lại lạnh lùng : “ biết lão phu nhân nghe cái gì? Nếu người lo lắng cho đại hoàng tỷ cần. Hôn lễ ở phủ Trung Võ tướng quân năm ngày sau chưa chắc tỷ ấy tự mình tham dự được.”
“…”
Lão phu nhân và Uy Viễn Hầu phu nhân thầm lắp bắp kinh hãi nhìn người nam nhân thong thả ung dung uống trà đằng kia. Chỉ có A Bảo biết dường như vui vẻ chút nào, đem chung trà đặt xuống bàn, thanh kia cũng giống như đập vào ngực hai người bọn họ vậy, có loại hận thể cướp đường mà bỏ chạy.
Nhìn thấy người tổ mẫu xưa nay luôn tỏ vẻ bình tĩnh uy nghiêm lần đầu tiên lộ ra được bộ dạng tự nhiên, trong lòng A Bảo ngoại trừ ngạc nhiên còn có loại cảm giác thán phục với Tiêu Lệnh Thù.
Trong lòng lão phu nhân biết hôm nay tới cửa chiếm được tin tức gì, lúc này cũng có cách gì, cho dù muốn bắt lấy A Bảo hỏi thăm phen, nhưng có vị sát tinh ở đây như vậy, nơi nào có thể được cái gì chứ? Lập tức liền : “Nghe Vương gia như vậy, nhưng ra lão thân lại quên. Năm ngày sau chính là ngày Minh Phương lấy chồng, xưa này tình cảm tỷ muội giữa Vương phi và Minh Phượng rất tốt, đến lúc đó cũng hi vọng Vương phi đến tham dự.”
A Bảo cười đáp ứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.