Editor: Tiểu Bông
Kỹ năng dịu dàng ngoan ngoãn hoàn toàn không thành vấn đề, nàng luyện tập mười mấy năm, tuyệt đối có thể khiến người ta tìm không ra sơ hở, còn chủ động... đây rõ là một kỹ năng mới, A Bảo đãquen thụ động, ở đây trừ chủ động một chút với phụ thân ra, cũng chưa chủ động với ai, nên kỹ nãng này cần tìm tòi thích ứng, thời gian quá ngắn, khiến nàng theo không kịp, vậy nên thi thoảng khó tránh thích ứng không hiệu quả.
Về phần vì sao tổng kết được phương châm làm việc của người này, A Bảo nghĩ: đây là thời phong kiến, nữ tử tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Nam nhân mà, trời sinh đã thích chiếm hữu, đều thích hiền thê lương mẫu, không nam nhân nào lại thích thê tử quá chính kiến, đối nghịch với mình. Vì vậy dịu dàng ngoan ngoãn là đúng, về phần chủ động, A Bảo cảm thấy thật đau khổ mà, vì nàng gả cho một vị vương gia không thích nói chuyện, ngươi không chủ động, hắn có thể im lặng trầm mặc ngồi đối diện ngươi cả ngày, dùng vẻ mặt lạnh lẽo vô tình nhìn ngươi, nhìn tới nỗi ngươi nghĩ mình làm gì có lỗi với hắn, thật là đòi mạng. Ngôn ngữ là phương thức giao tiếp quan trọng nhất của con người. Người ta vốn phát minh ra ngôn ngữ, chính là để biểu đạt bản thân rõ hơn, truyền đạt ý tưởng của mình, ngồi mộtchỗ với một nam nhân không thích nói chuyện, lại nghĩ mãi không ra hắn đang nghĩ gì, đành phải chủ động thôi.
Vậy nên, lúc A Bảo nhìn thấy nam nhân này đang trưng một bộ mặt lãnh khốc vô tình, lập tức mở miệng: "Vương gia trở về bao lâu rồi?"
"Giờ thân."
A Bảo đáp một tiếng, lập tức bò dậy, lén lút xoa vòng eo bủn rủn vì ngủ, lại không ngờ có người tiếp tay, bàn tay lớn kia vừa mới nắm xuống, A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-the-khong-de-lam/1062370/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.