Edit: Thanh Xuân.
Mười mấy năm trước, tự Lão phu nhân dùng một gian phòng góc Tây Bắc Hạc Diên đường làm Phật đường, qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ ngày đi Pháp Hoa tự tụng kinh, mỗi ngày kiên trì ở Phật đường tụng kinh một canh giờ.
Trong Phật đường sương khói lượn lờ, trong không khí tràn ngập gay mũi mùi hương sau khi đốt, Minh Châu đẩy cửa vào, chân mày theo bản năng nhăn lại, lại rất nhanh giãn ra.
Trong Phật đường vì ánh sáng không đủ, hơi có chút ảm đạm, cho dù cách rất gần, bóng người trước mắt cũng có chút mơ hồ, nhìn không rõ lắm.
“Lão phu nhân, canh giờ tới rồi, mặt khác Nhị tiểu thư tới.”
Vốn là Lão phu nhân nhắm mắt lại nháy mắt mở mắt, thả Phật châu trong tay xuống, Minh Châu thấy thế, tiến lên đỡ Lão phu nhân dậy.
Thấy Lão phu nhân đắp tay Minh Châu tiến vào, Tiêu Hoài Cẩn đứng dậy hành lễ, “Cháu gái gặp qua tổ mẫu.”
“Ừ”
Một chữ đơn giản, mặc dù không chứa tình cảm, nhưng so với chán ghét lúc trước tốt hơn rất nhiều.
Lão phu nhân ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lướt qua, “Các ngươi đều chết sao? Cũng không biết dâng trà cho Nhị tiểu thư.”
Chúng hạ nhân sửng sốt, trong lòng âm thầm lấy làm kỳ, mỗi lần Nhị tiểu thư tới, Lão phu nhân trừ chán ghét nhưng không có mặt khác, hôm nay thế nào còn muốn dâng trà?
Nghĩ như vậy, động tác dưới chân lại không ngừng nghỉ, một cái nha hoàn áo xanh nhanh chóng lui đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã bưng tới một chén trà nhỏ.
Chun
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-the-kho-lam/137905/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.