Edit: Thanh Xuân.
Nhận được ánh mắt của Tiêu Hoài Cẩn, trái tim Hạ Cảnh Văn run rẩy, mơ hồ cảm thấy gặp qua ở đâu rồi, nhưng lại nghĩ không ra.
Đợi nhìn kỹ lại, ngoại trừ một đôi mắt thâm thúy, cùng không có chỗ nào đặc biệt, Hạ Cảnh Văn thất vọng dời đi.
“Đây là chuyện nhà Hầu gia, không cần kiêng kị Bổn vương, mời Hầu gia tự nhiên.”
Hạ Cảnh Văn nói xong đôi mắt cố ý vô tình nhìn về phía Tiêu Hoài Ninh, chỉ tiếc Tiêu Hoài Ninh cúi đầu, Hạ Cảnh Văn lưu luyến thu hồi đôi mắt.
Một màn này vừa vặn bị Tiêu Hoài Cẩn nhìn thấy, không khỏi tự giễu, thì ra vào lúc này Hạ Cảnh Văn đã thích Tiêu Hoài Ninh rồi, bản thân thật là ngốc, đến Lục La cũng nhìn ra được hai người bọn họ có cái gì đó không đúng, hết lần này đến lần khắc bản thâ cũng nhìn không ra.
“Vâng.” Sắc mặt Tiêu Minh Viễn không có việc gì, nói: “Ngươi có biết tội của ngươi không?”
“Không biết phụ thân cái gọi là biết tội là chỉ cái gì?” Trong lời nói ngoại trừ xa cách, cũng không có ý khác.
Tiêu Minh Viễn giận tím mặt, “Ngươi thân là tỷ tỷ, không biết yêu quý ấu muội coi như xong, ngay cả tổ mẫu nói cũng không nghe, ngươi còn không biết tội?”
Tiêu Hoài Cẩn ưỡn ngực thẳng lưng, gằn từng chữ một nói: “Vừa rồi rõ ràng là Tứ muội muội bởi vì không nghênh đón tổ mẫu hồi phủ, lúc này mới thương tâm rơi lệ, đâu có quan hệ gì tới ta đâu, nếu không liên quan đến ta, tổ mẫu bắt ta xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-the-kho-lam/137902/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.