editor: Jun
beta: Quảng Hằng
Tại chùa Tự, trong thiện phòng của Nhất Nặc đại sư.
Hai tay Nhất Nặc đại sư tạo thành chữ thập, trên mặt là nụ cười mỉm nhìn bàn cờ trước mặt, trên bàn cờ quân trắng đã ăn quân đen đến hơn phân nửa. Đối diện, Trình Lệ Dập híp mắt, cúi đầu suy nghĩ bước tiếp theo nên đi nước cờ như thế nào.
Nhất Nặc đại sư bưng trà hoa mai lên, thưởng thức một ngụm rồi mới nói:
"Tướng quân, ván cờ hôm nay, lão nạp cảm thấy không cần đánh tiếp nữa. Tâm của ngài không có đặt trên bàn cờ. Lão nạp thắng ngài rất dễ dàng." Nhất Nặc đại sư lộ vẻ từ bi, nhẹ nhàng nói.
Trì Lệ Dập thấy tâm sự của mình bị Nhất Nặc đại sư phát hiện, dễ dàng đem quân đen trên bàn tùy ý áp đảo. Nhất Nặc đại sư thừa cơ ăn luôn một quân đen của hắn, từng bước từng bước, quân đen của Trì Lệ Dập bị quân trắng bức tới chân tường không thể phản kháng.
Trì Lệ Dập ngẩng đầu nhìn Nhất Nặc đại sư:"Đại sư, thực không dám giấu diếm. Tại hạ gần đây có điều nghĩ không thông, mong đại sử chỉ điểm."
"Trì tướng quân mời nói!" Nhất Nặc đại sư cười nói.
"Đại sư, phật gia như mây "Tu di tàng giới tử, giới tử nạp tu di", lại có câu "một hoa nhất thế gian, mộtsa một ngày đường". Từ trước tới nay, Trì mỗ làm việc đúng theo một câu "không thẹn với lương tâm", nhưng gần đây, Trì Mỗ bị chuyện của cháu gái mình khiến phải suy nghĩ. Lời này nói ra khiến đại sư chê cười, tuy rằng phu nhân ta vẫn thường khen tướng công cháu gái ta. Nhưng theo ta thấy, hắn nhìn đâu cũng là khuyết điểm. Ta cũng từng có ý định muốn suy nghĩ tốt về hắn, dù sao hắn cũng là tướng công cháu gái ta. Nhưng cả người ta vẫn không thoải mái.Đối với hắn vẫn không sao nhiệt tình nổi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-the-cua-hoan-quan-co-thai/735364/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.