Edit: Diệp Nhược Giai
Đường Vân Nhiễm quay lại nhìn Phụ quốc công phủ, ác độc cười, sau đó xoay người rời đi. đi được nửa đường, đến một ngõ nhỏ yên lặng, trong ngõ nhỏ có vài đứa bé khoảng bốn, năm tuổi rượt đuổi chơi đùa với nhau, chạy ở cuối cùng là một đứa bé bốn tuổi béo núc ních, bởi vì béo mà nhóc không thể nào chạy nhanh như mấy đứa nhóc kia.
Kết quả, khi chạy đến góc đường, tiểu béo vừa vặn không cẩn thận đụng phải Đường Vân Nhiễm. Đường Vân Nhiễm dừng chân, cau mày lạnh nhạt liếc nhìn tiểu béo kiamột cái.
Vì tiểu béo đụng phải ả nên cũng bị ngã lăn ra đất. Đến khi bé ngẩng đầu, liền nhìn thấy Đường Vân Nhiễm quấn lụa đen kín mít cả người. Bé cố gắng mở to hai mắt nhìn Đường Vân Nhiễm, lúc này Đường Vân Nhiễm ngồi xổm xuống, nâng tay mở khăn che mặt của mình ra.
Tiểu béo nhìn thấy khuôn mặt xấu xín phủ đầy vết sẹo kia, lập tức "oa oa" khóc lớn lên. Khóe miệng Đường Vân Nhiễm hơi nhếch, dùng giọng nói ôn nhu, dỗ dành hỏi, “Bạn nhỏ, em nói xem, tỷ tỷ đẹp không?”
“Mẹ…” Đối với một đứa con nít chỉ mới có bốn tuổi mà nói, làm sao mà bé biết được phải vuốt mông ngựa nịnh nọt Đường Vân Nhiễm. Bé chỉ biết, khuôn mặt này của Đường Vân Nhiễm làm cho bé vừa nhìn đã cảm thấy chán ghét. Bé bị gương mặt của ả dọa cho sợ run.
Ánh mắt Đường Vân Nhiễm đột nhiên trở nên ác độc, vươn tay bóp cổ tiểu béo, cất giọng the thé nói, "Ta đang hỏi ngươi đó, khuôn mặt này của tỷ tỷ có phải là cực kỳ đẹp hay không?”
Móng tay sắc nhọn đâm vào trong da thịt, khiến cho tiểu béo càng khóc lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-the-cua-hoan-quan-co-thai/735362/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.