Chương trước
Chương sau
Edit: Diệp Nhược Giai​
Trong mật thất của Nhiếp chính vương, Mộ Dung Quân Thương ngồi trên xe lăn, cùng với trưởng công chúa đã cải trang và Mộ Dung Ôn Trạch, ba người cười lạnh nhìn Tiết thần y. Trước mặt bọn họ, Tiết thần y bị trói thành cái bánh tét, quẳng trên đất.
Khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương tràn ngập rét lạnh cùng đạm bạc, hắn lấy tư thế cao cao tại thượng quan sát Tiết thần y, trong mắt lộ ra tia sáng âm lãnh sắc bén.
"Tiết thần y, bản vương đã cho ngươi thời gian suy xét. Bây giờ ý ngươi thế nào? Có muốn hợp tác với bản vương hay không?”
Tiết Mạc ngẩng đầu, đôi mắt khôn khéo thường ngày giờ đây hơi dại ra, lão dùng nước miếng nhấp nhấp đôi môi khô khốc của mình, lạnh lùng cười nói, "Nhiếp chính vương, trong kinh này ai mà không biết ta với quỷ thiếu đạo đức là bạn tốt. Mặt dù hắn rất xấu xa, nhưng lại chưa từng làm chuyện gì thực có lỗi với ta. một khi đã như vậy, vì sao ta phải phản bội hắn chứ?”
Ánh sáng trong đôi mắt lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương sắc nhọn như một mũi tên lạnh, "Tiết thần y, người làm nghề y phải xem cứu mạng là nhiệm vụ của mình.hiện giờ Tiêu quốc loạn trong giặc ngoài, ngươi không suy nghĩ cho dân chúng Tiêu quốc, cắt bỏ khối nhọt của Tiêu quốc, lại cứ chú ý đến nghĩa khí nhỏ nhoi của mình. Người làm nghề y như ngươi, thật sự cực kỳ ngu ngốc.”
Tiết thần y chán ghét thái độ cao cao tại thượng của Mộ Dung Quân Thương, lão cũngkhông e ngại mà độp lại, "Nhiếp chính vương, xin lỗi. Ánh mắt của lão nhân gia ta luôn thiển cận, không biết cái gì gọi là đại nghĩa. Ta chỉ cầu ba bữa ấm no, không làm chuyện trái với lương tâm mình là được.”
Khóe miệng Mộ Dung Quân Thương lặng lẽ nhếch lên, trong con ngươi lạnh lùng hàm chứa khinh miệt, "Tiết thần y, hôm nay bản vương vô cùng thành ý đến đàm phán với ngươi. Bản vương thật sự hy vọng ngươi không cự tuyệt ý tốt của ta. Chỉ là một Quân Cơ Lạc mà thôi, nếu hắn chết, bản vương cam đoan nửa đời sau của ngươi có thể hưởng cuộc sống cẩm y ngọc thực vô ưu vô lo.”
Tiết thần y "phì” một tiếng bật cười, “Tuy lão phu ta yêu bạc, nhưng ta chán ghét cái kiểu cao cao tại thượng của Nhiếp chính vương ngươi, như đang bố thí cho người kháckhông bằng.”
Cánh tay để trên bánh xe lăn của Mộ Dung Quân Thương hơi nắm lại, cười nói, "Tiết thần y, thể diện là do tự mình cấp cho mình. Nãy giờ bản vương vẫn luôn lấy thái độ hòa khí để nói chuyện với ngươi. Nếu ngươi thật sự rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, buộc bản vương ra tay giáo huấn ngươi, vậy ngươi cũng đừng có mà hối hận.”
Trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương hiện lên lệ khí, làm cho người ta vừa nhìn liền có cảm giác sợ hãi như cái chết đang đến gần.
Tiết thần y ngọ nguậy đầu, tránh đi tầm mắt của Mộ Dung Quân Thương, đồng thời cũng dùng hành động của mình để chống lại Mộ Dung Quân Thương. Mộ Dung Quân Thương trầm mặc trong khoảnh khắc, sau đó một kẻ luôn có tính cách lạnh nhạt nhưhắn đột nhiên cười tủm tỉm nói, "Tiết thần y, xem ra ngươi không muốn giúp bản vương rồi. không sao, bản vương sẽ có thể thay đổi chủ ý của ngươi nhanh thôi.”
hắn nói xong lại lập tức ngửa đầu ha hả cười to, tiếng cười đó quá mức dọa người, khiến cho người ta nghe chỉ có cảm giác sởn tóc gáy.
Chờ Mộ Dung Quân Thương cười đủ, hắn mới dừng lại đến bên cạnh Yến Mặc, nhẹgiọng nói vài câu. Trưởng công chúa khoanh tay, ngạo nghễ đứng nhìn bên cạnh. Hôm nay nàng tới chính là muốn xem tam đệ có phương pháp bản lĩnh thế nào. Nàng quay đầu sang nhìn Mộ Dung Ôn Trạch, nhỏ giọng nói, "Thủ đoạn của hắn, đệ học nhiều thêm một chút.”
Mộ Dung Ôn Trạch yên lặng gật gật đầu.
Yến Mặc đi xuống không bao lâu, liền dẫn theo một thằng nhóc mới khoảng bảy, tám tuổi còn đang thay răng. Tiết thần y nhìn thấy thằng nhóc kia, sắc mặt trắng bệch, lập tức kích động từ trên đất giãy giụa muốn đứng lên, nhưng lão lại bị người xung quanh đè xuống lần nữa.
"Sư phụ, cứu con…” Nhóc con bảy, tám tuổi bị Yến Mặc kéo đến giữa không trung,trên gương mặt trắng nõn của hắn tràn đầy hoảng sợ, hai tay nhỏ bé khua loạn xạ, đôi mắt đáng thương dán chặt vào Tiết thần y.
"Sư phụ, con sợ... Cứu con..."
"Hoa Ca... không phải sợ, sư phụ ở trong này..."
Tiết thần y an ủi, sau đó cố mở to mắt, trừng đến lớn nhất, cao giọng mắng Mộ Dung Quân Thương, "Nhiếp chính vương, nếu ngươi có thủ đoạn gì thì cứ việc dùng trênngười ta… Ngươi bắt một nhóc con mới bảy tuổi đến đây làm gì? Ngươi như thế nàythì được tính là bản lĩnh gì chứ!”
Khóe miệng Mộ Dung Quân Thương nhếch lên, nở nụ cười quỷ quyệt, "Tiết thần y, giờ chỉ xem xem ngươi lựa chọn thế nào thôi. Nếu ngươi không muốn nhìn đồ đệ ngươi chịu khổ, vậy mời ngươi phối hợp với bản vương. Còn nếu ngươi không chịu, tiểu đồ đệ này của ngươi… À không, là toàn bộ đồ đệ mà ngươi thu nhận, bọn họ đều sẽ vì ngươi mà phải chịu trừng phạt nặng nề nhất.”
"Sư phụ, cứu cứu con..." Hoa Ca đã bị dọa thật sự, trong tiếng kêu la mang theo nức nở khóc lóc.
Tiết thần y đau lòng nhìn tiểu đồ đệmình vừa thu nhận không được bao lâu. Cha mẹhắn chết vì chiến loạn, sống cùng với bà nội. Nhương trước đó không lâu, bà nội hắnnhiễm ôn dịch chết, lão thấy hắn đáng thương nên mới thu hắn làm đồ đệ.
Nhưng tên khốn điên rồ Mộ Dung Quân Thương này, hắn lại không biết xấu hổ lôi mộtđứa bé mới bảy tuổi ra áp chế lão.
Ngay khi Tiết thần y chần chờ một chút, Mộ Dung Quân Thương đưa mắt ra hiệu cho Yến Mặc, Yến Mặc hiểu ý, trực tiếp vươn tay xé toạc quần áo trên người Hoa Ca ra, sau đó từ bên hông rút ra thanh kiếm sắc bén mà hắn luôn mang theo bên người, khoa tay múa chân vài cái với Hoa Ca.
Hoa Ca mới bảy tuổi nhìn chằm chằm thang kiếm sắc bén lóe ra ánh sáng lạnh, nước mắt lập tức rơi xuống như mưa, khóc la gọi tên Tiết thần y. Hai mắt Tiết thần y cũngđã đầy tơ máu đỏ tươi, vẫn giãy giụa muốn từ trên đất đứng lên đi cứu đồ đệ của mình.
Mộ Dung Quân Thương cực kỳ hài lòng nhìn một màn trước mắt.
hắn vẫy vẫy tay với Yến Mặc, Yến Mặc liền cẩn thận thả Hoa Ca vào lòng Mộ Dung Quân Thương. Khóe miệng Mộ Dung Quân Thương cong lên, nở nụ cười rét lạnh tàn ác, vươn tay sờ sờ đầu Hoa Ca, châm ngòi ly gián nói, "Ngươi tên Hoa Ca à, tên rất dễ nghe. Aiz, chẳng qua là số phận có hơi đáng thương một chút, bái một sư phụ như Tiết Mạc. Ngươi nhìn sư phụ ngươiđi, lão ta tình nguyện để ngươi chịu khổ, cũngkhông muốn ruồng bỏ tên Cửu Thiên Tuếlắm rắc rốikia. Xem ra, trong cảm nhận của lão, địa vị của ngươi cũng không quan trọng đến thế. Cho nên, nhớ kỹ những ủy khuất cùng đau xót mà ngươi phải chịu hôm nay đi, sau này trưởng thành, có thể tìm sư phụ ngươi mà báo thù!"
"Nhiếp chính vương... Ngươi còn có thể diện gì sao… Dạy một đứa bé thù hận như vậy…” Tiết thần y chưa từng phẫn nộ như bậy giờ, một câu này của Mộ Dung Quân Thương có thể sẽ hủy diệt cả đời của Hoa Ca.
Mộ Dung Quân Thương ngẩng đầu, trái ngược với Tiết thần y phẫn nộ, hắn thảnh thơi bật cười, "Tiết thần y, thế này mới chỉ là màn diễn mở đầu mà thôi, trò hay lập tức lên sân khấu ngay đây, hy vọng ngươi có thể chịu đựng được ha.”
Tiết thần y kinh hãi, vội vàng thỏa hiệp, “Chuyện ngươi nói, ta đáp ứng rồi... Đừng thương tổn đến Hoa Ca nữa!"
Tiết thần y thỏa hiệp khiến độ cong nơi khóe miệng Mộ Dung Quân Thương càng cao hơn, nhưng hắn cũng không định thu tay. hắn sai người đưa một chảo dầu đến, thêm than củi ở bên dưới, đun sôi dầu lên. "Hoa Ca, nhớ kỹ! Người thật sự hại ngươi hôm nay không phải bản vương, mà là sư phụ của ngươi! Là vì lão do dự nên ngươi mới phải chịu khổ như vậy. Nếu sau này ngươi có cơ hội sống sót, nhớ phải tìm lão báo thù đó nha!” Mộ Dung Quân Thương lại thì thầm với Hoa Ca bảy tuổi.
Trong hốc mắt Hoa Ca chứa đầy nước mắt, hắn tội nghiệp nhìn chằm chằm Mộ Dung Quân Thương, sau đó lại cúi đầu mờ mịt nhìn Tiết Mạc, biểu cảm trên mặt như sợ hãi lại như u buồn, có vẻ như nghe lọt lời Mộ Dung Quân Thương, lại có vẻ như khôngnghe thấy hắn nói gì.
Khi Hoa Ca còn đang lấy vẻ mặt sợ hãi bày tỏ cảm xúc của mình thì Mộ Dung Quân Thương đã đột nhiên đoạt lấy trường kiếm trên tay Yến Mặc, hắn nhanh chóng giơ kiếm lên cao, sau khi hạ xuống, khắp gian tầng hầm đã vang vọng tiếng kêu thống khổ của Hoa Ca.
một khắc khi Tiết thần y nhìn qua, cả da đầu đều run lên, toàn thân vô lực.
Hóa ra, một nhát kiếm của Mộ Dung Quân Thương đã cắt mất nửa ngón trỏ trên bàn tay phải của Hoa Ca, mà nửa ngón tay đó bay một vòng trong không trung, cuối cùng chính xác rơi vào trong chảo dầu nóng bỏng.
Huyết tinh, bạo ngược... Hình ảnh như vậy làm cho trong lòng Mộ Dung Ôn Trạch run lên. Đôi con ngươi ôn nhuận của hắn nhìn chằm chằm nửa ngón tay trôi nổi bập bềnh trong chảo dầu, một cảm giác rét lạnh đáng sợ chạy dọc theo lưng cột sống.
Phản ứng của trưởng công chúa không giống với Mộ Dung Ôn Trạch, nhìn thấy “thủ đoạn mạnh mẽ” đó của Mộ Dung Quân Thương, đôi mắt xếch xinh đẹp của ả xoay tròn, nhìn nhìn Mộ Dung Ôn Trạch đứng bên cạnh, trong lòng có chút cảm khái.
Nếu đệ đệ ruột này của ả có thể giống như Mộ Dung Quân Thương, kế hoạch của bọn họ có khi đã thành công từ lâu rồi.
Hoa Ca còn nhỏ tuổi bị cắt mất nửa ngón tay, đau đớn khóc nỉ non. Mộ Dung Quân Thương ngại tiếng khóc phiền nhiễu của con nít, hắn quơ quơ mũi kiếm còn đang nhỏmáu từng giọt trước mặt Hoa Ca, giọng điệu lạnh lùng, “Nếu ngươi thích khóc như vậy, bản vương không ngại dùng thanh kiếm này cắt thêm mấy ngón tay khác của ngươi!”
Máu đỏ tươi nhỏ lên người Hoa Ca, Hoa Ca dùng bàn tay còn hoàn hảo của mình che miệng lại, không dám để cho tiếng khóc của mình phát ra nữa.
E là trong lòngHoa Ca lúc này, Mộ Dung Quân Thương không khác gì ma quỷ trong điện đêm vương.
Mộ Dung Quân Thương vừa lòng chép chép miệng, lại nhìn Tiết thần y. Tiết thần y làm nghề y nhiều năm, coi như đã gặp qua rất nhiều sóng to gió lớn, nhưng vào lúc này, lão không thể không sinh lòng e ngại đối với Mộ Dung Quân Thương.
Tuy Quân Cơ Lạc làm việc cũng cực kỳ không có giới hạn, nhưng hắn không giống với Mộ Dung Quân Thương, ngay cả một đứa bé vô tội cũng không buông tha. một kẻ như vậy, lão tin tưởng, chỉ cần làm trái ý hắn, hắn sẽ làm ra càng nhiều chuyện khiến người ta giận sôi gan sôi ruột.
"Tiết thần y, sao? Bản vương nhớ rõ ngươi thu sáu đồ đệ. Nếu ngón tay của tiểu đồ đệ này không mang đến cảm giác gì cho ngươi, bản vương có thể tìm năm đồ đệ kia tới đây. Đến lúc đó, không chắc là bọn họ chỉ bị mất ngón tay thôi đâu.”
Khóe mắt Mộ Dung Quân Thương hơi hơi giương lên, giọng cười khủng bố âm lãnh dọa người truyền ra lần nữa.
Tiết thần y cúi đầu, toàn thân vô lực nói, "... Ta đáp ứng ngươi..."
Với tính cách thận trọng của Mộ Dung Quân Thương, hắn sẽ không tin tưởng đáp ứng miệng của Tiết thần y. hắn đẩy xe lăn tiến lên, hơi cúi người, vươn tay dùng sức cạy miệng Tiết thần y ra, Yến Mặc đem cổ trùng đã được chuẩn bị từ trước đến, nhét vào miệng Tiết thần y.
Tiết thần y bị bắt nuốt cổ trùng xuống.
Mộ Dung Quân Thương nheo lại đôi mắt sâu thẳm lạnh băng của mình, khiến người takhông rét mà run, "Tiết thần y, bản vương biết ngươi là thần y, độc gì cổ gì cũngkhông làm khó ngươi được. Nhưng cổ trùng mà bản vương vừa cho ngươi ăn chính là ‘tự mẫu cổ’. Chậm thì bốn năm ngày, lâu thì sáu bảy ngày, cổ trùng sẽ phát tác.mộtkhi cổ trùng phát tác, ngươi không thể không chết! Mà nếu ngươi muốn có giải dược, hoặc là lấy từ trong tay bản vương, hoặc là phải đi Nam Cương. Từ đây đến Nam Cương, tốc độ nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng. Ngươi không còn kịp rồi!"
Mộ Dung Quân Thương bễ nghễ nhìn chằm chằm Tiết thần y, lúc này trong mắt hắn, Tiết thần y chỉ là một con chó, là một con chó đã bị hắn thu phục!
Tiết thần y toàn thân vô lực ngồi bệt dưới đất, tiêu cự trong mắt chậm rãi mất đi.
Cửa đá của hầm ngầm bị người mở ra từ bên ngoài, quản gia của Mộ Dung Quân Thương vội vã đi tới, nói với Mộ Dung Quân Thương, “Chủ nhân, Mạc Lương dẫn người tới, bảo là người của hắn nhìn thấy Yến Mặc tóm Tiết thần y! hắn bảo chúng ta mau mau thả người!”
Mộ Dung Quân Thương âm trầm cười cười, đưa tay ra vỗ vỗ lên mặt Tiết thần y, trong mắt lóe ra tia sáng quỷ dị, "Xem ra Quân Cơ Lạc đối xử với ngươi đúng là không tệ. Nhưng ngươi nhớ cho kỹ, đồ đệ ngươi và cả tính mạng của ngươi đều đang nằm trong tay ta. Nếu không làm tốt chuyện đó giúp bản vương, bản vương sẽ để ngươi phải sống áy náy cả đời.”
Đêm đó, khi Mạc Lương được dẫn đến thư phòng của Mộ Dung Quân Thương, hắnnhìn thấy Tiết thần y đang nghiêm túc châm cứu cho hai chân của Mộ Dung Quân Thương. trên mặt của Tiết thần y cùng Mộ Dung Quân Thương đều không có dị thường gì.
Sau đó Mạc Lương có hỏi Tiết thần y, Tiết thần y nói dối với Mạc Lương, bảo là Mộ Dung Quân Thương mời lão đến Nhiếp chính vương phủ để lão trị liệu hai chân chohắn, trong lúc đó cũng không có tình huống dị thường gì, chỉ là Mộ Dung Quân Thương có xen vào vài câu có liên quan đến Quân Cơ Lạc, nhưng lão không hề lộ ra điều gì.
Lão không nói thật với Mạc Lương, nhưng Mạc Lương cũng không phải là một kẻ có đầu óc đơn giản, cứ cảm thấy chuyện này có chỗ ngồ ngộ. hắn viết thư cho Quân Cơ Lạc, Quân Cơ Lạc hồi âm, “Mọi chuyện cứ dựa theo kế hoạch vốn có đi!”
Thứ nhất, lão Tiết với hắn có giao tình sinh tử, không thể chỉ vì Mộ Dung Quân Thương mà lập tức hoài nghi lão. Thứ hai, cho dù Mộ Dung Quân Thương thật sự làm gì với lão Tiết, vậy thì một lão Tiết mà hắn hiểu rõ vẫn dễ ứng phó hơn là một gian tế khác mà Mộ Dung Quân Thương phái tới!
Còn đối với Mộ Dung Quân Thương mà nói, Tiết thần y chỉ là một nước cờ của hắn mà thôi. Mộ Dung Quân Thương thừa dịp vài ngày Quân Cơ Lạc không ở hoàng thành, âmthầm liên hệ với rất nhiều quan viên các nơi cùng với tướng lĩnhđóng quân có thù oán với Quân Cơ Lạc. Bên phía quan văn, rất nhiều người nhiệt tình đáp lạiý mượn sức của Mộ Dung Quân Thương, tỏ ý chỉ cần Nhiếp chính vươngMộ Dung Quân Thương chịu giương cờ phản đối Quân Cơ Lạc, bọn họ sẵn lòng ủng hộ. Nhưng còn về phía võ tướng, vì Trì Lệ Dập mà người bằng lòng đi theo Mộ Dung Quân Thươngcũng ít hơnmột chút.
Chỉ mới bốn ngày, thế cục trong hoàng thành lại chìm trongcăng thẳng.
Mộ Dung Quân Thương đang đợi một thời cơ, một cơ hội để hắn có thể danh chính ngôn thuận chém giết Quân Cơ Lạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.