Đường Tứ Tứ vặn mày nhìn qua bát canh an thần, giơ tay bưng nó lên, nhưng vừa đưa đến bên môi thìmùi hương gay mũi phát ra từ bát canh làm bụng nàng nổi lên một trận buồn nôn. Nàng nhanh chóng che miệng, đặt bát canh kia xuống.
Nhưng Mạt Lương còn đứng bên cạnh khuyên bảo, “Tẩu tử, sao tỷ không uống?”
Đường Tứ Tứ lắc đầu.
Mạt Lương còn muốn khuyên Đường Tứ Tứ mấy câu thì từ cửa đại điện có một thị vệ mặc áo giáp vàng vội vã chạy vào, nói khẽ bên tai Mạt Lương mấy câu, Mạt Lương biến sắc, nhanh chóng nói với Đường Tứ Tứ, “Tẩu tử, tỷ uống xong bát canh an thần này rồi đi nghỉ tạm một lúc. Mạt tướng còn có chuyện, không quấy rầy nữa.”
Mạt Lương nói xong liền ra lệnh cho các cung nữ ngoài điện hầu hạ Đường Tứ Tứ thật tốt, sau đó vội vàng rời khỏi. Đường Tứ Tứ cũng nhìn thấy sắc mắt biến hoá của Mạt Lương, trong lòng nàng càng lo lắng cho Quân Cơ Lạc hơn. Vào lúc này, nàng không có lòng dạ nào uống bát canh kia.
Bưng bát canh an thần lên, Đường Tứ Tứ chịu đựng cảm giác buồn nôn đem đổ hết nước thuốc vào mộtbồn hoa trông có vẻ tươi tốt.
Ngoài Thanh Phong Điện. Tên thái giám bị Mạt Lương đuổi ra ngoài đang bất chấp mưa gió, núp sau một lùm cây rậm rạp, tâm trạng hắn hồi hộp chờ “tin tức tốt” từ Thanh Phong Điện.
Mưa to làm ướt hết quần áo nhưng hắn không hề để ý. Trong mắt hắn toát ra tia sáng nóng cháy, gương mặt bị nước mưa làm ướt khắc sâu nét thù hận cùng phẫn nộ, linh hồn sâu trong thân thể tàn tạ của hắn cũng bị thù hận phá huỷ đến vặn vẹo.
hiện tại hắn và thù hận song hành. Mục đích sống của hắn dường như đều vì báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-the-cua-hoan-quan-co-thai/735311/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.