Chương trước
Chương sau
Ngay trong lúc Đường Vân Nhiễm bày mưu tính kế Mộ Dung Quân Thương, Tiêu quốc xảy ra chuyện lớn.
Đối với dân chúng Tiêu quốc mà nói, những ngày gần đây trôi qua không dễ dàng gì. Bọn họ vốn nghĩ Quân Cơ Lạc cáo ốm không lên triều, không còn sự chuyên chế độc tài của hắn, dân chúng Tiêu quốc sẽkhông phải trải qua những ngày nước sôi lửa bỏng nữa.
Nhưng sự tình lại không giống như những gì họ tưởng tượng. Sau khi Quân Cơ Lạc cáo ốm được nửa tháng, triều đình đã ban bố luật thu thuế, hơn nữa còn quy định tăng thêm một tầng thuế so với mức năm ngoái.
Hành động như vậy đương nhiên làm dân chúng bất mãn. Trong lúc nhất thời dân chúng khắp Hoàng Thành đều nghị luận, rất nhiều người bắt đầu bất mãn với hai kẻ đang kiểm soát triều đình là Mộ Dung Nhược Hồng và Mộ Dung Quân Thương.
Đương nhiên, với tư cách là Nhiếp chính vương Mộ Dung Quân Thương và hoàng đế Mộ Dung Nhược Hồng, bọn họ đương nhiên biết lúc này không thể đắc tội dân chúng. Nhưng bọn họ cũng không có cách nào, quốc khố trống rỗng, phía Bắc của Tiêu quốc lại đột nhiên gặp hạn hán, Hộ bộ Thượng thư ngoài khóc than cũng không có cách nào giải quyết.
Kỳ thật, bây giờ bọn họ cũng có thế bắt chước qlc bắt vài tên tham quan rồi tịch biên tài sản. Nhưng nếu chỉ bắt mấy thêm tiểu tham quan thì có được bao nhiêu bạc đâu. Còn bắt đại tham quan, tức là đem tham quan trong triều đình này tập hợp thành một đoàn*.
*ý nói mấy tên đại tham quan rất là nhiều
Mộ Dung Quân Thương và Mộ Dung Nhược Hồng đều có quyết định của riêng, trước lúc hai người đạt tới mục đích của mình, bọn họ cũng không muốn đắc tội đám quan viên này. Cho nên, triều đình khôngcó tiền, chỉ có thể thu thuế của dân.
Ngoài chuyện này, còn có một việc chọc cho dân chúng toàn Tiêu quốc mắng chửi.
Trần quốc là nước tiếp giáp Tiêu quốc, đột nhiên dốc lực toàn quốc, vòng qua Trì Lệ Dâp đang đóng giữ Ung Châu, phái hai mươi vạn đại quân ra binh chiếm đóng rất nhiều thành trì ở phương Nam. Quân đội nước địch thiêu sát đánh cướp, gian dân nhục lược* khắp nơi khiến dân chúng lầm than.
*đốt nhà cửa, giết người, đánh cướp, làm nhục phụ nữ
Mà vua Trần thừa dịp Trần quốc thắng lớn, phái sứ giả đến, sứ giả đưa ra một loạt điều kiện ngạo mạn. Ví dụ như, Tiêu quốc phải quy phục Trần quốc, hàng năm phải cống nạp cho Trần quốc bao nhiêu cống vật, bao nhiêu mỹ nhân. Còn có mở cửa biên cảnh Tiêu quốc và Trần quốc, cho phép dân chúng Trần quốc tự do ra vào biên cảnh Tiêu quốc.
Những điều kiện giống như nỗi nhục mất nước này, đương nhiên không ai dám đáp ứng. Sứ giả Trần quốc bị đuổi ra khỏi triều. Mộ Dung Quân Thương và Mộ Dung Nhược Hồng khẩn cấp hạ lệnh cho tlp mang binh đến tiền tuyến đánh quân Trần quốc.
Trì Lệ Dập lập tức điều động sáu vạn đại quân đến tiền tuyến. Quân đội Trần quốc biết vị chiến thần này lợi hại, đã giở trò đánh lừa Trì Lệ Dập. Đột nhiên đổi giọng phách lối ngày trước, suốt đêm chạy trốn.
Nhưng hai ngày sau, tiền tuyến truyền đến tin tức. Đại quân Trần quốc bất ngờ đánh Huy Châu. Tri phủ Huy Châu là người của Mộ Dung Nhược Hồng, rất sợ chết, hắn không phản kháng gì cả, trực tiếp giết tướng lĩnh thủ thành Huy Châu, mở cửa thành, tự mình cung nghê quân đội nước Trần. Ngày hôm đó, quân đội Trần quốc đại khai sát giới, có đến mấy vạn dân chúng Huy Châu bị sát hại, cũng chỉ trong đêm đó, Huy Châu từ một toà thành giàu có nhất Tiêu quốc trở thành một toà thành chết. Ở nơi đây chỉ có tuyệt vọng và thống khổ lan tràn.
Lần này, toàn quốc phẫn nộ.
Mộ Dung Nhược Hồng hiển nhiên bị dân chúng Tiêu quốc mắng là hôn quân, ngay cả Nhiếp chính vương Mộ Dung Quân Thương cũng không thoát khỏi bị mắng. Ngược lại Mộ Dung Ôn Trạch lúc này cực kỳ thông minh, tiếp tục cáo ốm.
Con người mà, bao giờ cũng mất đi rồi mới biết quý trọng. Lúc này có người đề nghị thỉnh đại hoạn quan Quân Cơ Lạc đến. Quân Cơ Lạc tuy rằng kiêu ngạo ương ngạnh, nham hiểm độc ác, nhưng ít ra mấy năm nay triều đình dưới sự quản lý của hắn, cho đến giờ Tiêu quốc đều không bị nước khác đánh tới cửa như hôm nay, cũng không tăng mức thuế cao đến thế này.
Có lẽ Nhiếp chính vương tài đức sáng suốt hơn Cửu Thiên Tuế Quân Cơ Lạc, nhưng tài đức sáng suốt có thể ăn sao? Có thể cam đoan bọn họ sẽ không bị quân đội nước khác giẫm lên sao? Đương nhiên khôngthể!
Lời đề nghị này tựa như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, dần dần trong bá quan cũng có lời đề nghị như vậy.
Mỗi ngày khi lâm triều, Mộ Dung Nhược Hồng mặt co mày cáu ngồi trên ngôi hoàng đế. Bộ binh Thượng thư liên miên không dứt kể tin tức mới nhất từ tiền tuyến, “Khởi bẩm Hoàng thượng, Nhiếp chính vương, hôm qua quân đội Trần quốc lại công hãm Vĩnh Châu, hiện tại quân đội của Trì tướng quân đã điđến Vĩnh Châu rồi.
Nhưng trong tay Trì tướng quan chỉ có sáu vạn quân, thật sự không nắm chắc có thể chống lại hai mươi vạn đại quân của Trần quốc… Nếu điều động quân từ địa phương khác đến thì sợ những tiểu quốc phía tây sẽ thừa cơ gây loạn…”
Lại là tin tức khiến người ta uể oải thế này. Văn võ bá quan trên triều sau khi nghe tin này, nếp nhăn trên mày không hẹn mà cùng thêm một nếp.
Binh bộ Thượng thư lại nói, “Hoàng thượng, Nhiếp chính vương… Vi thần nhập được tin tức mới nhất nóitướng quân thống lĩnh hai mươi vạn đại quân Trần quốc hiện nay có thể là… tân đế vừa mới đăng cơ của Trần quốc Dạ Kiêu Cửu.”
Tin tức này thật làm cho mọi người trong điện hơi kinh ngạc. Dạ Kiêu Cửu này là con trai thứ chín của lão hoàng đế Trần quốc. Nghe nói lão hoàng đế vô cùng sủng ái hắn. Nhưng cũng nghe nói hắn trầm luân sắc đẹp, là một kẻ bất tài vô dụng. Người trong dân gian từng gọi đùa hai kẻ trầm mê trong sắc đẹp không tự thoát ra được Mộ Dung Long Thịnh và Dạ Kiêu Cửu là “Dâm Thịnh Đãng Cửu”.
Nếu lần này hắn dẫn đầu quân đội, cũng quá lạ lùng đi?
một kẻ bất tài vô dụng thì làm sao có thể dẫn dắt quân đội Trần quốc đánh thắng khắp nơi.
Trong lúc mọi người mặt co mày cáu, Thừa tướng Giản Tư Minh bước ra khỏi hàng nói, “Hoàng thượng, Nhiếp chính vương, vi thần cảm thấy hiện tại chỉ có Cửu Thiên Tuế mới có thể giải quyết cục diện khốn đốn của Tiêu quốc chúng ta. Kế sách hiện nay vẫn là nên mau chóng thỉnh Cửu Thiên Tuế ra.”
Giản Tư Minh nhắc đến đề nghị này, liền bị Mộ Dung Nhược Hồng ngồi trên hoàng vị xem thường. Mộ Dung Nhược Hồng chắc chắn không đồng ý, hắn lãnh đạm nói, “Giản Thừa tướng, Cửu Thiên Tuế hắnhiện tại thân thể mang bệnh, chúng ta không cần quấy rầy hắn nghỉ ngơi. Còn về chiến sự hiện tại, trẫm có biện pháp giải quyết! Các ngươi là thần tử của trẫm, nên tin tưởng trẫm có năng lực này.”
Giản Tư Minh cúi mắt, ở một góc Mộ Dung Nhược Hồng không nhìn tới, khoé miệng lộ ra nụ cười có chút trào phúng. Vị tân đế này của bọn họ thật rất có năng lực! Đáng tiếc, cùng là tân đế vừa đăng cơ. Năng lực của Dạ Kiêu Cửu người ta dùng trên lưỡi đao, dẫn binh nam tiến, công chiếm nhiều thành trì Tiêu quốc. Còn tân đế Tiêu quốc là hắn, năng lực đều dùng để tìm cách làm cho nữ nhân Đường Vân Nhiễm kia thoải mái.
Bộ binh Thượng thư cũng nóng nảy, hắn lo lắng nói, “Hoàng thượng, nhiều người thêm một phần sức lực. Cửu Thiên Tuế cho dù không thể giúp Tiêu quốc giải quyết khốn cảnh, nhưng cũng là một tia hy vọng.”
Vị Bộ binh Thượng thư này trước kia không có lời gì tốt đẹp về Quân Cơ Lạc. Nhưng hiện nay, hắn cảm thấy toàn bộ nội chính Tiêu quốc đều lộn xộn, Tiêu quốc cần một người đáng tin cậy. Mà giờ phút này đây, Quân Cơ Lạc rõ ràng có thể trở thành người đáng tin cậy.
Lời nói này làm cho Mộ Dung Nhược Hồng cực kì không vui. Mấy ngày nay, không có Quân Cơ Lạc, cuộc sống của hoàng đế hắn tự tại hơn rất nhiều. Nếu qlc đã tự mình cáo ốm bãi triều, hắn cũng không muốn đem người này gọi ra.
Giản Tư Minh do dự trong chốc lát, liền quỳ xuống trước Mộ Dung Nhược Hồng, “Hoàng thượng, vi thần khẩn cầu Hoàng thượng hạ chỉ cung thỉnh Cửu Thiên Tuế vào triều.”
Theo Giản Tư Minh quỳ xuống, văn võ bá quan cũng có không ít người cùng quỳ. Mộ Dung Nhược Hồng hai tay đặt trên tay vịn long ỷ, thân mình căng thẳng. Đột nhiên, hắn đứng lên, đi xuống bậc thang.
hắn lập tức tiêu sái đi đến trước mặt Bộ binh Thượng thư, cao giọng nói, “Người tới!”
Từ cửa lập tức có hai thị vệ cao lớn đi vào. Mọi người nghĩ Mộ Dung Nhược Hồng muốn sai thị vệ kéo Bộ binh thượng thư xuống, nhưng ngay sau đó, hành động của Mộ Dung Nhược Hồng làm cho văn võ bá quan cả triều cả kinh.
Mộ Dung Nhược Hồng rút trường đao bên hông thị vệ ra, dùng sức một cái, liền đâm vào ngực Bộ binh Thượng thư. Máu tươi lập tức phun tung toé, trên mặt Mộ Dung Nhược Hồng cũng bị văng dính rất nhiều máu, mà đồng tử Bộ binh Thượng thư đầy vẻ kinh ngạc, biểu tình trên mặt thống khổ vặn vẹo.
“Phốc” một tiếng, cả người Bộ binh Thượng thư liền ngã trên đất, tắt thở.
Mộ Dung Nhược Hồng còn cực kì tự phụ ném trường đao trong tay, khinh miệt nói với thi thể ngã trênđất của Bộ binh Thượng thư, “Trẫm là hoàng đế, trẫm biết nên làm thế nào. Nếu không phải vì loại Bộ binh Thượng thư không có bản lĩnh như ngươi, quân Trần quốc làm sao có thể tiến công vào. Là bản thân mình vô dụng còn ở nơi này yêu ngôn hoặc chúng*! Đáng chết!”
*dùng lời lẽ ma mị mê hoặc dân chúng
Lời nói của Mộ Dung Nhược Hồng chẳng khác gì đem thất bại của Tiêu quốc đổ hết lên người Bộ binh Thượng thư. Bách quan trong triều nghe được, có một số người tự nhiên cảm thấy lạnh lòng.
Mộ Dung Nhược Hồng lại căm giận vung tay áo hừ giọng nói với văn võ bá quan trong triều, “Thực quân chi lộc, đam quân chi ưu*. Các ngươi đều nghe rõ lời trẫm rồi chứ. Các ngươi là thần tử của Mộ Dung gia, trẫm tuyệt đối không cho phép các ngươi ở phía sau nói những lời không may như hắn. Trẫm là thiên tử, trẫm đương nhiên sẽ không để con dân của mình chịu khổ. Trẫm chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết nguy cơ lần này.”
*hưởng lộc của vua, phải cùng gánh những nỗi lo âu với vua
Văn võ bá quan cả triều trong lúc nhất thời bị tử trạng của Bộ binh Thượng thư doạ sợ, đều quỳ trước Mộ Dung Nhược Hồng. Mộ Dung Nhược Hồng đắc ý cười, cất bước về long ỷ. hắn bễ nghễ quan sát bá quan văn võ đang quỳ, rồi dùng thanh âm cao vút lớn tiếng nói, “Hôm nay cứ như vậy, bãi triều!”
Thi thể của Bộ binh Thượng thư bị thị vệ tha ra ngoài. Các đại thần đều hạ triều rời đi. Mộ Dung Quân Thương ngồi trên xe lăn, đong đưa xe lăn nhìn theo thi thể Bộ binh Thượng thư bị người tha đi.
Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn đã tràn đầy tia rét lạnh.
Mộ Dung Nhược Hồng thật sự là một phế vật ngu ngốc đến bất trị, lúc này là lúc triều đình cần dùng người, hắn giết Bộ binh Thượng thư. Sau này ai sẽ tiếp nhận chức vụ này? Ai sẽ phối hợp biên phòng các nơi?
Đồ phế vật tự cho là đúng!
Sau khi đại thần trong triều lui xuống, Yến Mặc cũng vào đại điện. hắn cau mày, nói với Mộ Dung Quân Thương, “Chủ tử, ta vừa nhìn thấy thi thể Bộ binh Thượng thư bị kéo xuống, Mộ Dung Nhược Hồng hắnsao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn thế này chứ?”
hiện tại tâm tình của Mộ Dung Quân Thương hiển nhiên cũng cực kì không tốt, thanh âm bén nhọn mắng, “Ngươi đừng nhắc tới con chó điên kia trước mặt bổn vương. Chó điên chỉ biết làm cho người ta thêm phiền toái!”
hắn nhớ tới lời nói lúc trước của Quân Cơ Lạc, hắn nói mấy huynh đệ bọn họ động tới nữ nhân của hắn, hắn liền muốn động tới giang sơn của huynh đệ họ. hiện tại xem ra, giang sơn Mộ Dung gia căn bản không cần Quân Cơ Lạc động thủ, chỉ cần giao cho con chó ngu ngốc Mộ Dung Nhược Hồng, Tiêu quốc không bao lâu sẽ bị hắn làm sụp đổ.
Mộ Dung Quân Thương mín môi, nhíu mi hỏi, “Đường Tứ Tứ ở nơi đó thế nào?” Xem ra, có thể là lúc cần tới nàng.
Yến Mặc không cao hứng đáp, “Ăn ngon, mặc ấm, ở thoải mái, nàng ta không có gì không hài lòng.”
Mộ Dung Quân Thương gật đầu, không nhắc lại nữa. Yến Mặc cũng không dám hỏi điều gì, yên lặng ở phía sau giúp hắn lăn xe.
Trong biệt viện Đường Tứ Tứ cũng đang suy nghĩ đến chuyện về hoàng đế Trần quốc Dạ Kiêu Cửu. Nàng nhớ rõ ở kiếp trước, nội chính Trần quốc còn loạn hơn cả Tiêu quốc, căn bản không có tấn công Tiêu quốc. Còn đại danh của gã Dạ Kiêu Cửu này, nàng cũng có nghe qua.
Bởi vì Dạ Kiêu Cửu nhận được sủng ái của lão hoàng đế Trần quốc, dẫn đến các hoàng tử khác bất mãn. Cho nên sau khi lão hoàng đế băng hà, Dạ Kiêu Cửu bị huynh đệ hắn chém đầu. Khi đó đầu của hắncòn treo tại tường thành hoàng cung Trần quốc, sau đó nghe nói còn bị tiểu hài tử đem làm cầu đá. Chuyện này lúc ấy thực chấn động, nàng không có nhớ lầm.
Nhưng kiếp này, Dạ Kiêu Cửu sao lại dẫn binh tấn công Tiêu quốc chứ?
Quân Cơ Lạc ngồi đối diện nàng, mấy ngày nay hắn vẫn xem biệt viện của Mộ Dung Quân Thương như hậu viện của mình. Người nhàn rỗi đến vô sự là hắn mỗi ngày đều phải cùng Đường Tứ Tứ gặp mặt. Nhưng hắn trước sau nhất định không chịu đón Đường Tứ Tứ trở về.
“Được rồi! Nàng cũng đừng nghĩ nhiều, cái đầu nhỏ ngốc nghếch của nàng thì có thể nghĩ được điều gì chứ.” Quân Cơ Lạc cong môi cười, sủng nịch gõ đầu nàng. Đường Tứ Tứ liếc nhìn hắn một cái, rầm rì nói, “Ta muốn trở về!” Nàng thật sự không muốn đợi ở đây nữa.
“Tứ Tứ, ngoan! Mộ Dung Quân Thương đã nhiệt tình hiếu khách như vậy, ngươi hãy ở lại đây nghĩ ngơi vài ngày đi.” Quân Cơ Lạc cười hì hì nói.
Nắm tay Đường Tứ Tứ trực tiếp đấm qua, “Quân Cơ Lạc, ngươi đừng cho ta là kẻ ngốc. Ngươi giữ ta ở chỗ này, còn không phải vì ở đây ta không thể uống canh tránh thai…” Cho nên trong một tháng này, nàng cũng thủ thân như ngọc. Trừ đêm hôm đó, những lúc khác nàng đều giữ thái độ cực kì kiên định không chịu cùng hắn làm loại sự tình này.
“Nương tử nhà ta thật là thông minh, ngay cả mưu tính vi phu giấu kĩ như vậy cũng có thể bị nàng đoán ra.” Quân Cơ Lạc không biết xấu hổ, không biết thẹn đem mông chuyển sát bên người nàng, tiếp theo hai tay không an phận, trên mặt viết bốn chữ “Ta muốn đứa nhỏ”.
Đường Tứ Tứ tức giận đẩy bàn tay quấy rối của hắn ra, “Chàng nên chết tâm đi. Chàng là thân thể thiếu gia, mệnh thái giám, chàng đừng nghĩ đến chuyện thêm con cháu cho Quân gia các người nữa…Nôn…” Đường Tứ Tứ còn chưa nói xong, lồng ngực cảm thấy cực kì không thoải mái, nôn khan một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.