_Editor: boong412 
Đường Tứ Tứ biết Mộ Dung Ôn Trạch không thể chết được, hay nói đúng hơn, Mộ Dung Ôn Trạch có chết cũng không chết ở Đường gia. Đường đường là Thái tử điện hạ lại bị ám sát ở Đường phủ, cho dù Đường gia không có liên quan gì nhưng cũng sẽ bị giận chó đánh mèo. 
Đến lúc đó, Đường gia coi như xong. 
Đường Tứ Tứ quay đầu, ánh mắt tìm trong đám người bỗng sáng lên. Không hề thấy Đường Vân Nhiễm! Vậy lát nữa không thể có việc nàng ta lao ra cứu Mộ Dung Ôn Trạch. 
Đường Tứ Tứ nhấc làn váy toan chạy lại hướng Mộ Dung Ôn Trạch. Đột nhiên lúc này sau lưng có một đôi bàn tay to kéo lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng. Nàng ngửa đầu thì nhìn thấy Mộ Dung Nhược Hồng khẩn trương nhìn nàng. 
"Tứ Tứ, nơi này rất nguy hiểm. Đi, ta hộ tống nàng rời khỏi.." Mộ Dung Nhược Hồng ôn nhu săn sóc nói. 
Mà hình dáng hắn ôn nhu săn sóc cùng bộ dạng lạnh bạc kiếp trước thật đối lập nhau. Đồng tử đen nhánh của Đường Tứ Tứ chợt lóe, đem cánh tay bị hắn níu lấy rút ra, sau đó mắt lạnh lùng "Không cần ngươi quan tâm, cám ơn! Đường Tứ Tứ ta tuy ngu dốt nhưng không phải người mà Ngũ hoàng tử ngươi có thể đùa giỡn." 
Đường Tứ Tứ nói tới đây vừa vặn nhìn thấy chiếc ô che nắng rơi xuống chân nàng. Đuôi lông mày lạnh lùng, nàng nhặt chiếc ô lên nhét vào tay Mộ Dung Nhược Hồng, miệt thị nói "Ngũ hoàng tử, ô này tặng cho ngươi. Nếu ngươi không dùng, đó là trời nắng." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-the-cua-hoan-quan-co-thai/735184/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.