Chị quản lý kinh ngạc không thôi: Em không sao chứ, Lay có cào vào tay hay đập cánh vô mặt em không?
Chị dường như chả nghe lọt câu nói cậu sẽ chốt nó. Thứ chị không ngờ đến chính là việc cậu dám bắt nó bằng tay không như thế.
Cậu không muốn làm họ thêm lo lắng nên đành đưa bé cú lại: Em không sao, không sao thật mà.
Chị đưa lại bé vào lồng rồi tiếp tục cuộc nói chuyện với cậu: Em thực sự không sao là tốt rồi. Bé cú này khó quản hơn bất kỳ con cú nào trong tiệm. Em chắc là em chọn nó à??
Mộc Thanh cười tươi như hoa, chính là cần khó quản, cần sự khó chịu đó để trông tiệm mà: Vâng ạ. Chị báo giá cho em với dẫn e mua thêm đồ cần thiết cho bé nha.
Chị phủi tay có chút chưa bình tĩnh lắm: Bé tên là Lay trong Delay. Nó khiến viện chị điêu đứng vài lần. Vì là cú trưởng thành và màu sắc khá đẹp nên tính là 1 củ. Tuy thế bé khá khó nên bên chị giảm còn 900 thôi.
Cậu không ý kiến gật đầu cùng chị quản lý đi lựa đồ.
Khi hai người trở ra thì mạnh ai nấy đùm đề đủ thứ. Cậu cũng không nghĩ anh sẽ muốn nuôi thú cưng đâu. Đúng là không lường trước được.
Nhìn dáng vẻ ngầu lòi của bé cú Lay, Thẩm Phong dò hỏi: Cậu chuyển qua nuôi cú à?
Mộc Thanh trả lời hiển nhiên: Sao không thể thử? Dù sao xung quanh tôi cũng có cái gì bình thường đâu đúng không? Mà anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-thanh-an/3353123/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.