Sáng ngày hôm sau, Thẩm Phong tới bệnh viện từ rất sớm. Nhiều y tá thấy anh đến sớm mà lấy làm lạ. Bởi tại thói quen luôn là tới lúc 7h sáng đúng.
Anh bê theo một hộp sơ cứu nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng cậu. Trên giường bệnh trắng tinh thoang thoảng mùi cồn, cậu cuộn người làm ngủ rất say. Anh đặt hộp sơ cứu trên bàn, rồi khẽ ngồi trên mép giường. Việc đầu tiên là kiểm tra, sát khuẩn rồi băng bó vết thương.
Anh nhìn cậu, nhìn vẻ mặt say giấc của cậu. Lòng không nhìn được muốn được nhìn lâu hơn. Tại sao anh cảm thấy cậu càng ngày càng dễ thương thế? Đó không phải từ dùng để tả một thằng con trai đã hơn 20 tuổi. Bởi làm sao cái năng lượng tích cực cậu mang lại làm anh cuốn theo.
Mộc Thanh cứ thế ngủ liền tới gần trưa, chuyện này rất không bình thường. Vì nếu là thường ngày cùng lắm cậu chỉ ngủ nướng đến 8h là cùng. Anh cảm thấy bất an trong lòng, phải chăng cái "trận chiến" kia thực đã xảy ra trước mặt anh. Bàn tay hơi run lay cậu dậy, cậu không lúc động tĩnh đáp lại. Hơi thở yếu ớt đến lạ, tựa như cố níu lấy kiếp người này. Anh hoảng hốt, tim đập dồn dập, miệng vừa định hét lên kêu y tá tới...thì "reng, reng, reng". Tiếng chuông điện thoại làm anh thức tỉnh, cả điện thoại anh và điện thoại của cậu đều reng lên cùng lúc. Trên điện thoại cậu đề một cái tên lớn.
Mộc Nhĩ Tần
Anh bắt máy, bên kia là một giọng nói nam vang lên, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-thanh-an/2714846/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.