Chương trước
Chương sau
- Các ngươi đây là giết người cướp của sao?
Lời của Độc Nhĩ Kha khiến cho Thạch Phá Thiên đỏ mặt, cơ mặt hơi giật nhưng rất nhanh hắn làm ra vẻ cười cợt nói:
- Hỏa tiểu tử, lúc trước ngươi không phải ngông cuồng lắm sao? Sao? Giờ sợ rồi sao? Không dám cuồng nữa à? Có phải đang sợ không?
Độc Nhĩ Kha bĩu môi, sau đó cuồng tiếu một trận.
- Ngươi cười cái gì?
Thấy Độc Nhĩ Kha cười, Thạch Phá Sơn tức giận, quát.
- Ta cười các ngươi ngu ngốc, một lũ ngu ngốc. Ta mà phải sợ các ngươi ư? Từ khi nào các ngươi có bổn sự đó. Các ngươi không có tư cách.
- Ngươi nói ai ngu ngốc, tiểu tử cuồng vọng, muốn chết.
Thạch Phá Sơn tức giận quát lên, đám người kia cũng tức giận, nghiến răng nghiến lợi muốn lao ra xé xác Độc Nhĩ Kha ra. Chỉ là Thạch Phá Thiên còn ở đây, hắn còn chưa ra hiệu nên không ai dám lên mà thôi.
Thạch Phá Thiên một bên híp mắt nói:
- Ta cũng muốn xem các ngươi cuồng vọng thế nào? Để lúc sau các ngươi rơi vào tay ta thì ta xem các ngươi còn cuồng được không?

Dứt lời hắn quay sang những người khác ra lệnh.
- Động thủ.
Lời vừa ra năm người cùng lúc động, mỗi người đều hướng về Độc Nhĩ Kha và Dã Nhi đánh ra sát chiêu mạnh nhất. Trong đó ba tên hộ vệ lại lao về phía Dã Nhi, lần này bọn chúng cực kỳ cẩn thận, không còn coi thường nàng như lúc trước nữa, ba người chia ra ba hướng tế xuất đại đao chém tới Dã Nhi. Còn Thạch Phá Sơn và Thạch Phá Thiên đại côn trong tay đánh tới Độc Nhĩ Kha.
- Đại Lực Kim cang – Đại Lực Hùng Côn.
Hai người một chiêu, hai phía trái phải đánh tới Độc Nhĩ Kha.
Hai người Độc Nhĩ Kha cũng động, Độc Nhĩ Kha và Dã Nhi từ khi gặp năm người đã cực kỳ đề phòng, cũng đã xuất lực chuẩn bị sát chiêu chống đỡ. Dã Nhi thì bước ra một bước, trong tay xuất hiện trường tiên, trường tiên vung ta, một chiêu cực mạnh quét ngang thế đao ba tên hộ vệ.
Độc Nhĩ Kha bộ pháp bước ra, hỏa phiến xuất hiện trong tay, cả người xoay một vòng, né ra khỏi đại côn của Thạch Phá Thiên, sau đó Hỏa Phiến quét ra, từ trên không vẽ ra một vòng tròn giống như trăng khuyết đánh tới đại côn của Thạch Phá Sơn.
Ba, ba, ba.
Trường tiên quét ra, va vào ba thanh đại đao, tiên da mang thế đánh mạnh mẽ, khiến cho ba thanh đại đao bị dội ngược trở lại. Với tu vi Linh Tôn Hạ Giai của Dã Nhi cộng với phong linh lực sắc bén quỷ dị thì giải quyết ba tên Linh Tướng đối với nàng chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ thấy ba tên bị bắn ra, còn chưa kịp ngã xuống thì tiên ảnh đột nhiên biến đổi, nó trở nên mềm như một con rắn vậy, quấn một vòng quanh ba người. Cổ tay Dã Nhi uốn một cái đột nhiên tiên da càng thêm siết chặt, sau đó một chiêu bắt bọn ba tên hộ vệ.
- Linh Tôn Hạ Giai.
Ba tên hộ vệ bị một chiêu của Dã Nhi làm cho chấn kinh, sự chấn kinh này còn hơn so với lúc bọn chúng giao thủ với nàng ở đan phường. Nhưng mà bây giờ tu vi Linh Tôn Hạ Giai của nàng mới khiến chúng khiếp sợ. Trong lòng từ đó bắt đầu hối hận, hối hận vì đã đắc tội nàng, hối hận vì quá ngông cuồng, lại còn nhục mạ nàng.

- Sao? Các ngươi sợ sao? Không phải các ngươi lúc trước còn lớn miệng còn nói làm nhục ta sao?
Ánh mắt Dã Nhi bắt đầu trở nên bất thiện. Nhớ lại tình cảnh ở đan phường khiến cho nàng cực kỳ tức giận, cổ tay động một cái, trường tiên bắt đầu siết chặt hơn, khiến cho ba tên kia cũng bị co lại một đoàn, nhưng không chỉ có thế, lực siết càng ngày càng chặt hơn, sau đó thấy ba tên kia kêu la thảm thiết, bọn chúng bị trường tiên siết cho đau đớn đến nỗi chỗ đó đã có máu tươi rỉ ra.
...
Phía bên Độc Nhĩ Kha thì lúc này ba người đã giao thủ mười mấy chiêu, đa số đều là do Độc Nhĩ Kha đánh với Thạch Phá Sơn. Mỗi lần Thạch Phá Thiên đánh tới là hắn chọn cách tránh đi, sau đó lại đánh tới Thạch Phá Sơn. Do trời thì đã tối, với tốc độ và thấu thuật của Độc Nhĩ Kha, nên Thạch Phá Thiên khó có thể đánh trúng Độc Nhĩ Kha, còn Độc Nhĩ Kha thì lại dễ dàng tránh đi.
Lúc này Độc Nhĩ Kha vừa đánh, ánh mắt lại chuyển qua phía Dã Nhi, không nhìn thì thôi, nhìn thì khiến hắn tức thổ máu. Thì ra lúc này cô nàng đang một chân đạp lên trên người ba tên hộ vệ đang nằm bò dưới đất rên rỉ van xin. Còn nàng thì miệng đang mắng chửi gì đó, bàn chân thì liên tục đạp xuống lưng ba người kia, vẻ mặt còn cười đắc ý nữa chứ.
- Dã Nhi, còn không mau qua đây hỗ trợ ta.
- Cái gì? Đệ vừa gọi ta là gì?
Dã Nhi không trả lời Độc Nhĩ Kha, lời nói phát ra kèm theo ánh mắt bất thiện nhìn Độc Nhĩ Kha. Chân thì lại không quên dùng lực nện cho ba tên kia một phát.
- Dã Nhi.
- Cái gì? Đệ dám gọi ta như vậy. Không được, đệ muốn ta giúp thì hãy cầu xin ta đi, lại còn phải hứa gọi ta là Dã tỷ tỷ nghe chưa.
Lời này khiến cho Độc Nhĩ Kha tức hộc máu, còn hai đối thủ của hắn là Thạch Phá Sơn và Thạch Phá Thiên thì cũng bình tĩnh lại. Bọn hắn lúc vừa nhìn thấy Dã Nhi bắt gọn ba tên hậu vệ kia thì chấn kinh trong lòng, giờ lại nghe Độc Nhĩ Kha cầu viện nàng hỗ trợ thì cảm thấy không ổn lắm. Cũng may nàng lại không đồng ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.