Mộc Vi bị thương xương cốt, đi bệnh viện chụp chiếu xong, hoàn thành thủ tục, hai cha con bận trước bận sau, hoàng hôn phía chân trời đều kéo đến rồi.
Bác sĩ nói có thể hai ngày nữa còn phải làm tiểu phẫu, nhưng thời gian cụ thể cũng không nói rõ ràng, Tô Yểu chỉ có thể đồng ý trước, chờ nhìn tình hình lại nói sau. Chẳng qua không nghĩ tới nằm viện sẽ nhiều người như vậy, Mộc Vi được sắp xếp ở một gian phòng rất đông người bệnh, trong phòng vô cùng ồn ào ầm ĩ. Mộc Vi vốn đã khó chịu, Tô Yểu nhìn bà nằm trên giường, xương cốt đau, lỗ tai cũng không được yên tĩnh, mày nhíu chặt lại ngủ không yên, trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng.
Có Tô Nguyên ở cùng Mộc Vi, Tô Yểu rời khỏi phòng bệnh, bệnh viện này khắp nơi đều là mùi nước sát trùng, cô ngửi được thấy không thoải mái liền đi đến sân phơi gió lùa, tỉnh táo lại mới nhớ chình mình quên chưa gửi tin nhắn cho Lương Sở Uyên.
Không nghĩ vừa nhìn di động, chưa kịp nhìn nhắc nhở có bao nhiêu tin nhắn, cô sửng sốt một chút, theo bản năng tiếp điện thoại của Lương Sở Uyên.
Chuông vang chưa đến hai tiếng đã được kết nối, hai người nhất thời không nói gì.
Tô Yểu nhìn về hoàng hôn ở phương xa, lắp bắp nói: "Chúng ta, chúng ta mở video đi."
"cốc cốc" hai tiếng, là Lương Sở Uyên gõ gõ di động.
Tô Yểu ngay lập tức bị dỗ ngoan ngoãn, ban ngày thấp thỏm bất an không tiếng động đã bình tĩnh trở lại, nhấn điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tam/1771149/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.