“Thái tử, có thư từ hoàng thành gửi đến, là của Hà công tử.” Tướng sĩ mang theo một phong thư tiến vào lều trại.
Vương Lăng Phong nửa ngồi trên giường, một bên là quân y đang cẩn trọng băng bó vết thương, thế nhưng y vẫn chẳng hề quan tâm, chuyên chú viết từng chữ.
Lúc tướng sĩ tiến vào, y cũng hoàn thành xong bức thư ngày hôm nay.
Nhận lấy thư trên tay tướng sĩ, gương mặt lạnh lẽo hiếm khi nở một nụ cười dịu dàng: “Giúp ta đưa bữa thư này trở về.”
Tướng sĩ không quá bất ngờ về biểu cảm này của y. Gã nhận lấy thư, chậm rãi rời đi.
Lúc mới đầu gã còn thấy kinh ngạc, sau khi biết chủ nhân bức thư là phi tử của ngài ấy, gã chỉ có chút ngưỡng mộ. Nữ tử kia đúng là may mắn, có thể nhận được sự dịu dàng của cái con người độc ác này.
Mà chuyện này cũng không biết nên nói là may mắn hay xui xẻo nữa.
Vương Lăng Phong đằm đằm sát khí ngồi trong lều, quân y đang giúp y xử lý một vết thương khác. Y kiên nhẫn viết từng chữ vào thư, nhưng đến khi nhìn đống thư bên cạnh vẫn chưa được gửi đi, ánh mắt y lại càng trở nên lạnh lẽo.
Quân y nhìn dáng vẻ này của Vương Lăng Phong, sống lưng đã lạnh đến nỗi mất hết cảm giác. Khó khăn lắm hắn ta mới chống đỡ được để xử lý vết thương cho y. Mặc dù đã làm điều này rất nhiều lần rồi nhưng hắn ta vẫn chưa thể làm quen được.
Có điều, việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tam-doc-than-doc-nhat-minh-em/3075855/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.