Vương Lăng Phong không đáp lại, anh trầm mặc đi tới bên cạnh, vòng tay ôm lấy cậu.
Thiên Nhật có thể cảm nhận được tâm trạng của anh không được tốt. Cậu chủ động vòng tay ôm lấy anh.
Bàn tay rộng lớn bao lấy eo nhỏ, cái ôm của anh mạnh mẽ đến mức siết cậu phát đau.
Thiên Nhật nín nhịn, vỗ vỗ tấm lưng rộng lớn của anh an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, em ở đây. Xảy ra chuyện gì? Có thể kể cho em không?”
“Ừm.” Vương Lăng Phong đáp lại cậu bằng một âm giọng mũi.
Thiên Nhật: “...”
Ừ cái gì? Ừ là ý gì?
Trong lòng không khỏi bất mãn, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận sự thật. Vì những bữa ăn no sau này, cậu không thể không nhịn nhục.
Thiên Nhật học theo những gì cậu xem được trên phim truyền hình, bàn tay không ngừng vuốt dọc sống lưng của anh biểu thị an ủi. Mà anh từ đầu đến cuối đều gục đầu trong hõm vai cậu, không có phản ứng.
Thiên Nhật: “...”
Rốt cuộc là muốn ôm đến bao giờ?
Cậu biết cái ôm này là miễn phí nhưng đồ miễn phí cũng phải có hạn sử dụng chứ.
Vào lúc cái eo nhỏ của cậu sắp chịu không nổi nữa, Vương Lăng Phong cuối cùng cũng có phản ứng.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen đặc nhìn cậu, chuyên chú đến mức cậu có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình trong mắt anh. Bàn tay to lớn của anh chậm rãi buông lỏng: “Em đáng yêu thật đấy!”
Thiên Nhật trừng mắt: “...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tam-doc-than-doc-nhat-minh-em/3075818/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.