Bên cạnh truyền đến tiếng hét của Thiên Nhật, trái tim của Vương Lăng Phong tựa như bị ném xuống giếng. Anh hoảng loạn quơ loạn trong không khí, mặc cho cơ thể đang không ngừng gào thét đau đớn, anh vẫn cố chấp dùng sức mạnh của cánh tay, kéo lê cơ thể về phía phát ra tiếng kêu của cậu.
“Thiên Nhật! Em sao rồi?”
Thiên Nhật lập tức đáp lại: “Em không sao, anh ở đó chờ chút, em trở lại ngay đây.”
Vừa rồi cậu mới sờ được một khúc cây, có thể đó là rễ cây cũng có thể là cành cây bị rơi xuống lúc nãy nhưng nó chắc chắn sẽ có ích. Cậu nhanh tay kéo nó ra, áng chừng độ dài rồi bẻ làm hai. Sau khi mò được ba thanh có độ dài tương đương nhau, Thiên Nhật theo đường cũ trở về.
Lúc này Vương Lăng Phong gần như đã kiệt sức, cả người tựa vào vách tường, hơi thở nặng nề.
“Lăng Phong, anh có ổn không?” Cậu lo lắng dò hỏi.
Vương Lăng Phong chuẩn xác mò tới được đỉnh đầu của Thiên Nhật, nhẹ nhàng xoa nắn: “Không sao.”
“Em giúp anh cố định chân lại trước nhé!”
Cũng may trong trang phục của quân sĩ có trang bị đầy đủ những trang bị cần thiết. Lấy dây từ trong áo của hai người, đủ để cố định chặt ba thanh củi vào chân của anh.
Bởi vì không nhìn thấy gì cộng với việc cậu sợ chạm vào nơi không nên chạm khiến anh bị đau cho nên tốc độ của cậu rất chậm, đợi tới khi hoàn thành xong cũng đã rất lâu về sau. Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tam-doc-than-doc-nhat-minh-em/3075813/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.