Nếu như con đường mình từng đi qua..
Đôi tay vội chia xa..
Nơi cuối đường không em.. anh thấy cô đơn..
Dẫu biết là thế, nhưng sao anh đành lòng quên em?
Vì người từng thương vẫn là em thôi..
Yêu thương chẳng còn..
Con tim héo mòn..
Vội xa..
...
- Giáo sư, anh có điện thoại!
Tiểu Như vừa cầm lấy điện thoại vừa lăng xăng chạy ùa vào trong bếp với bộ dạng luống cuống đưa vội cho Nhậm Phong. Nó ngây ngô đến độ quên béng đi cả việc giáo sư của mình đang nấu nướng.
Rồi quay người lại giơ hai bàn tay đang dính bẩn vì thức ăn lên, Tae nhìn nó nhướng mày:
- Anh nhấc máy không tiện, nhóc mau giúp anh đi!
Éc.. Giúp là giúp thế nào?
Tiểu Như đầu óc chậm chạp hỏi:
- Em phải làm sao ạ?
Hỏi xong nó lại tự trách bản thân mình quá ngốc. Cả việc đơn giản là nhấc máy cũng còn phải để Tae nhắc nhở hay sao? Huỳnh Tiểu Như, Ahn gọi nó là đại ngốc không sai mà!
Nhậm Phong không những không cười trêu chọc Tiểu Như, mà anh còn tận tường chỉ bảo:
- Hmm.. Đầu tiên là nhấc máy, sau đó, áp sát vào tai anh để anh nói chuyện với đối phương, đã rõ chưa? Còn như nếu chiều cao em không đủ để làm điều đó, thì trả lời điện thoại giúp anh là được rồi! Tiểu Như, mau lên đi!
Người con trai ở đối diện đốc thúc, nó vì không biết phải làm thế nào đành nhấc máy rồi kiễng chân lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tai-kieu-hanh/2895178/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.