MỘT TUẦN SAU ĐÓ
-Có ai ở nhà không? Mau mở cửa!-Vâng, là tiếng hét thánh thót của nó. Cả một tuần qua, nó vô cùng khổ sở a. Nào là không được cử động mạnh, cả đi đứng cũng có người giúp. Cứ nghĩ đến căn phòng bệnh đó, là nó muốn trở về nhà rồi!-Kỳ lạ! Không có ai ở nhà sao? Hôm nay là chủ nhật mà, không lẽ vẫn còn ngủ. Nếu vậy, mình phải trở về căn phòng bệnh ngột ngạt đó sao? Không được! Đã bỏ trốn, tuyệt đối không quay về! Nếu không, mình sẽ tự kỷ mất!-Đá nhẹ vào cánh cửa, nó lầm bầm. Còn người vừa đi ra, bỗng đưa tay dụi mắt. A! Người đó là nó mà! Không phải, đang dưỡng bệnh hay sao? Không lẽ vì nhớ cô, cho nên mới đến đây tâm sự?
-Ê! Mày làm gì có mặt ở đây vậy hả?-Ngước lên nhìn Hân, nó cười, rồi thu chân trở lại. Nó khỏe rồi, chỉ vận động chút thôi-Nói tao biết, là mày trốn viện đúng không? Chuyện này..giáo sư đã biết chưa? Có cần..tao gọi điện thông báo không?-Cô mở cửa, rồi nhìn nó nháy mắt. Nó gãi đầu, đưa tay đến vùng bụng, nhăn mặt:
-Tao đói! Nhà có gì ăn không? Mày không nở, nhìn bạn mày chết đói đâu hả?
Nó hỏi, mắt có ý cười. Ai kia thở dài, rồi mở rộng cánh cửa.
-Nhà này luôn hoan nghênh mày! Vào trong đi, tao nấu mì cho mày ăn, được chứ nhỉ?
Cô cười, nó méo xệch lủi thủi bước vào trong. Ở bệnh viện ăn cháo, về nhà cô ăn mì. Hừ, bạn bè tốt với nhau đến thế!!
_______________
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tai-kieu-hanh/2895106/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.