Nhờ cuộc điện thoại kia, chướng ngại giữa hai người dường như được giảm đi ít nhiều, khi Dạ Sắc gặp Bùi Bạch Mặc, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối phó với kiểu tư duy khác người của anh.
Suốt dọc đường đi, Bùi Bạch Mặc đều ngồi yên ở vị trí phụ lái, yên lặng đến mức bất thường.
Thế là Dạ Sắc lật tủ chứa đồ ở hàng ghế trước, tìm đĩa CD để bật nhạc.
Một tay cô cầm lái, tay còn lại lục lọi nửa ngày mới tìm ra được chiếc đĩa CD trong tủ.
Bùi Bạch Mặc vốn đang ngồi yên, đột nhiên liếc sang Dạ Sắc.
Dạ Sắc rút đĩa CD ra, cho vào máy phát, còn chưa nghe được nhạc phát ra, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Bùi Bạch Mặc: “Sức chịu đựng của em ngày càng tốt.”
“Tìm đồ trong đống đồ loạn như thế .. À không! Là đống đồ có cũng được không có cũng chẳng sao loạn như rác, cần sức chịu đựng vượt trội hơn hẳn người bình thường.”
Dạ Sắc thấy lúc này sắc mặt cô mới là thứ khác với người bình thường.
Trước kia, đứng xa xa nhìn Bùi Bạch Mặc, anh giống như một vị thần.
Giờ nhìn gần lại… Đúng là bên ngoài nạm ngọc, còn bên trong lại ‘thối nát’.
Với kiểu sống không biết nói giảm nói tránh, không biết cách hài hòa sống chung với người khác này của anh, sao anh vẫn chưa bị người ta đánh chết nhỉ?
Dạ Sắc không hiểu nổi.
Cô bật nhạc lớn hơn, vừa nghe giai điệu nhẹ nhàng của bài hát, vừa nói với Bùi Bạch Mặc: “Tiểu sư thúc, khi anh thấy nhàm chán, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung/51144/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.