Lúc này, Linser đang chờ Bùi Bạch Mặc từ trung tâm thương mại về biệt thự ở ngoại ô.
Sống nhờ ở chỗ Bùi Bạch Mặc mấy ngày, anh ta không chỉ làm đầu bếp, nhân viên vệ sinh của Bùi Bạch Mặc, còn kiêm luôn cả chức tài xế và bảo vệ của anh luôn.
Từ đầu đến cuối đường lên núi, mọi thứ vẫn yên tĩnh tiêu điều như ngày nào.
Không quen lái xe bên lề phải của Trung Quốc nên Linser lái xe rất cẩn thận.
Kiểu lái xe trái ngược với thói quen hằng ngày như vậy, cũng là một loại tra tấn rất dã man.
Cuối cùng Linser không nhịn được, lên tiếng hỏi: “Cậu thật sự cảm thấy để mình lái xe còn an toàn hơn cậu đích thân lái sao?
Bùi Bạch Mặc đang ngồi ngắm những cây tùng ngoài cửa sổ, đưa bàn tay phải ra quơ quơ trước mặt anh, ánh sáng lúc thì bị che đi, lúc lại sáng bừng lên: “Thật khó có lúc cậu lại có ý nhận thức đúng đắn về kĩ thuật lái xe của bản thân.”
Lần này Linser không bị sặc, mà ai oán đáp lại: “Khi nào thì cậu mới nhận thức đúng về sức khỏe của mình chứ”
Bùi Bạch Mặc nghe vậy lập tức quay đầu nhìn Linser, Linser cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của anh, thản nhiên nhìn lại: “Nghe những lời nói chân thành tha thiết của mình mà cậu không gật đầu nổi một cái được à?”
Bùi Bạch Mặc nở nụ cười cực kì dịu dàng: “Mình sẽ chuyển lời đến Phương Tân, đề sau này cô ấy ngoan ngoãn nghe lời cậu. Cậu muốn gật đầu, cô ấy sẽ gật cho cậu xem.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung/51142/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.