Dạ Sắc không ngờ Bùi Bạch Mặc sẽ hùa theo cô, ngẩn người ra một lúc.
Anh từ từ dựa vào lưng ghế, tháo khăn quàng xuống: “Chúng ta không đến sở cảnh sát, đến hiện trường đầu tiên phát hiện ra nạn nhân đi.”
Dạ Sắc nghiêng đầu: “Nhưng tổ trưởng Hứa đang đợi anh.”
“Trời lạnh như thế này, tôi ‘không ngại gian khổ’, ‘cung cúc tận tụy’, ‘dốc hết tâm huyết’; khoác trên người mấy kilogam quần áo rồi ra ngoài, không phải để tìm mấy người trì độn ấy, lãng phí thời gian vô ích. Thế nhưng, Sắc Sắc, nếu em thích tên kia … Chúng ta dẫn cậu ta theo cũng được.”
Nghe mấy câu thành ngữ anh dùng, Dạ Sắc thầm cảm thấy run sợ.
Trong trường hợp này, bất luận thế nào Dạ Sắc cũng cảm thấy mình phải nhịn việc uốn nắn cách dùng từ của anh lại; nếu không, kết cục của cô chắc chắn sẽ là ‘tự đào hố chôn thân’.
****
Thi thể của người bị hại đầu tiên được phát hiện ở tầng hầm trong biệt thự của Tần Chỉ.
Dạ Sắc đi chầm chậm, liếc nhìn đôi chân dài của Bùi Bạch Mặc vừa bước vài bước, đã cách xa cô cả một đoạn.
Người qua lại chỗ này khá ít, rất yên tĩnh.
Tần Chỉ bị bắt giam, ông Tần ốm nặng phải nhập viện, tòa biệt thự ven sông này bị bỏ trống.
Bùi Bạch Mặc khom lưng, đẩy xích sắt và tấm chắn cửa tầng hầm ra, Dạ Sắc thấy anh nhíu mày, sau đó lập tức đứng dậy, nhanh chóng cởi áo khoác ngoài. Anh bước đến trước mặt Dạ Sắc, ánh mắt mang theo ý cười, ném chiếc áo khoác màu nâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung/51135/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.