Gần đây tuyết rơi nhiều, Dạ Sắc nắm tay Bùi Yến Tầm, bước từng bước lớn trên tuyết.
Gần đây Bùi Yến Tâm luôn lẩm bẩm nói muốn đổi tên.
Dạ Sắc cảm thấy một đứa bé 5 tuổi thực ra vẫn chưa cần đến nhân quyền, nên cứ giả vờ như chưa nghe thấy gì. Huống chi, gọi con trai mình là Bùi Sảo Sảo nhiều năm như vậy, cô là mẹ đẻ của cậu, còn chưa hề kháng nghị với việc tên cậu trùng với tên con chó Samoyed bao giờ.
Tên thôi mà, có là được rồi.
Thế nhưng mà, Bùi Yến Tầm lại đưa ra lý do rất hợp lý, chẳng hạn như: “Mọi người đều nghĩ con là một ông già, tên gì mà như kiểu người chơi đồ cổ ấy.”
Mãi cho đến lúc thấy Bùi Bạch Mặc, Bùi Yến Tầm vẫn còn nghĩ đến chuyện đổi tên.
Dạ Sắc nhét tay mình vào túi áo Bùi Bạch Mặc, một tay nắm lấy tay Bùi Yến Tầm, một tay nắm lấy áo Bùi Bạch Mặc, ba người cứ thế đi song song trên tuyết.
“Cha, con muốn đổi tên.” Cậu bỏ tay Dạ Sắc, chạy đến bên tay bên kia của Bùi Bạch Mặc.
“Tiểu Bạch, con muốn đổi tên.”
Bùi Bạch Mặc ngồi xổm xuống, dùng một tay bế cậu lên, tay kia nắm lấy tay Dạ Sắc, mười ngón đan xen.
“Đổi tên là chuyện tốt, nhưng lý do của con có vấn đề. Ý con là con kì thị những người bán đồ cổ, kì thị những người nghiên cứu đồ cổ sao?”
Bùi Yến Tầm lắc đầu.
“Con yên tâm, mọi người cùng lắm cũng chỉ nghĩ rằng cha mẹ con bán đồ cổ thôi. Mà cha và Sắc Sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung/1852118/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.